VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 396: Kẻ yếu



Darmil lắc nhẹ đầu, lại lấy hai tay vỗ mạnh hai bên má mình. Hành động này không phải để giúp nó tỉnh táo mà là khiến nó ngừng suy nghĩ. Mặc kệ mọi thứ, nó cứ làm hết mình là được. Nếu Turan không chấp nhận, chỉ đành nhờ chỉ dẫn mà thôi.

Rồi Darmil nghiêng người, sải chân lao về trước. Bộ giáp cùng mấy món trang bị mới của nó lập tức phát huy toàn bộ hiệu quả, khiến cả người chịu lấy một áp lực nặng nề, nhưng bù lại là sức mạnh tuôn trào trong từng thớ thịt.

Đám quái tám con Chuột cao cẳng trông thấy kẻ địch xông tới, không chút do dự liền di chuyển. Không rõ chúng cố tình hay chỉ là trùng hợp lại dàn thành một vòng vây lấy Darmil.

Đối mặt với tình huống này, Darmil chỉ biết càn quét thẳng về trước, đánh bay hai con quái trước mặt là được. Số còn lại, phản ứng nhanh thì có thể tránh được đòn tấn công, chậm thì đành cắn răng gánh chịu.

Hai tay hai chùy, Darmil quật mạnh sang hai bên, nhắm thẳng vào hai con quái gần nhất. Thế nhưng chúng thật ranh ma khi không tiếp tục tiến tới mà nhảy tránh sang bên, dễ dàng né được đòn tấn công của nó.

Darmil nghiến chặt răng, quay người, gầm lên một tiếng đầy uy lực cốt làm ảnh hưởng hành động của đám quái phía sau đang lao tới mình. Tận dụng chút khoảng cách rất ít còn sót lại, nó ném luôn cặp chùy trong tay đi, đánh trúng được hai con quái đi trước nhất còn những con khác đã kịp di chuyển sang bên.

Cú quăng chùy của Darmil có thể giúp nó câu kéo một ít thời gian, nhất là hai con bị đánh trúng. Tuy nhiên, đám sáu con còn lại chẳng mất bao lâu liền rút ngắn khoảng cách lần nữa.

Trên thực tế, Darmil vốn nên là người chủ động tiếp cận đối phương, phát huy tối ưu lợi thế của mình. Nhưng giờ nó lại đang là kẻ trốn chạy, cố gắng giữ khoảng cách. Chiến đấu một mình quả thật là ý tưởng tồi tệ.

Nhưng Darmil không từ bỏ, cũng chẳng có dư dả thời gian nghĩ tới chuyện đó. Nó rút ra hai ngọn lao từ túi trữ vật, quơ sang ngang một ngọn ép hai con Chuột cao cẳng vừa nhảy tới phải ngừng lại. Một ngọn lao khác, Darmil rướn về sau, vung mạnh phóng thẳng vào đám Chuột cao cẳng ba con ở một bên.

Bọn chúng như đoán trước được hành động của Darmil, nhịp nhàng tránh né khi mũi lao chỉ còn cách chưa đến một thước.

Đám quái này thật sự khó chơi. Nhưng vậy chỉ khiến Darmil đánh càng thêm hăng.

Tốc độ của Darmil không so được với đám Chuột cao cẳng, đối phương lại có ưu thế về số lượng, dễ dàng bắt kịp, lần nữa vây lấy nó.

Darmil hạ thấp người, tập trung cao độ. Nó biết chính mình không thể lại đột phá vòng vây kẻ địch bằng cách càn phá nữa, vì giờ khoảng cách với từng con quái đã là rất gần rồi.

Đám quái rõ ràng là biết được lợi thế của mình, càng lúc càng áp sát Darmil hơn. Chúng không vội tấn công, như một đám sói săn mồi quây quần kẻ địch có kích thước lớn tới khi kiệt sức, mất tập trung rồi tự từ bỏ hi vọng sống sót vậy. Đối với chúng bây giờ, Darmil đã thành một miếng mồi béo bở chờ dọn lên tới miệng là ăn.

Darmil thở mạnh một hơi. Không có kỹ năng chủ đạo, hiệu quả mọi đòn tấn công của nó đều giảm đi rất nhiều. Darmil không quen như thế này, cảm giác như thể đang chiến đấu với một đám thú khổng lồ vậy, thậm chí là cỡ ngọn núi, chẳng gây được bao nhiêu sát thương.

– Quá yếu…

Darmil bất giác thốt.

– Chưa đủ mạnh…

Darmil nghiến răng, vẻ không cam chịu.

– Bị bỏ lại quá xa…

Trong tình thế bị vây bởi tám con quái chờ xâu xé mình, Darmil chợt trông thấy bóng lưng Turan như hiển hiện trước mặt, lại đang càng lúc càng rời xa nó. Nó bị bỏ rơi, thê thảm như thế.

Nếu không có Turan, Darmil là gì, nó không dám nghĩ tới. Nhìn lại bản thân khi vẫn còn là một Nihr, nó đâu có hơn gì một tên nhóc vô dụng cứ luôn bô bô mồm rằng mình tài giỏi, đầy tiềm năng và sẽ trở nên vĩ đại như thế nào.

Hoàn toàn là ảo tưởng. Cảnh tượng ấy trong mắt Darmil không phải là hoài niệm, mà là ác mộng, là động lực thúc đẩy nó phải tiến xa hơn. Con đường nó phải đi, việc nó phải làm, nhất định lớn lao, nhất định là có ý nghĩa đúng đắn.

Giống hệt như vị anh hùng Karmal đáng ngưỡng mộ trong câu chuyện ưa thích của nó vậy.

Darmil không thể từ bỏ. Nó không muốn. Kẻ ngốc cũng có lý tưởng của mình, cũng có điều mong muốn, còn gọi là ước mơ. Và ước mơ ấy chắc chắn không thể thực hiện được nếu giờ nó bị bỏ rơi.

– Turan!

Darmil hét lớn, không rõ là đang giận dữ hay hoảng sợ.

Mặc kệ từng con Chuột cao cẳng đang đến gần mình hơn, Darmil phóng tầm mắt thật xa về phía đội trưởng của mình. Cậu ta vẫn đứng yên ở đấy, bên cạnh chiếc xe bán tải, đưa tới ánh mắt hời hợt như thể đang trông vào một thứ chẳng đáng chú ý.

Bất kì ai ở cạnh Turan, không cần quá lâu, cũng sẽ rất nhanh để ý thấy một điều rằng cậu ta thỉnh thoảng sẽ mang lên vẻ mặt thờ ơ, như chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân dù cho đang ở giữa một cuộc nói chuyện quan trọng hay cả một trận chiến sinh tử. Cứ như thể rằng, cậu ta không thuộc về thế giới này, mà đang trông đợi vào điều gì đấy to lớn, khổng lồ, hùng vĩ, đến không thể nào tưởng tượng nổi.

Khi ấy, cảm giác xao xuyến mà xa lạ sẽ dần xâm lấn những người xung quanh. Như Darmil, nó thấy ớn lạnh và lo lắng, chừng như chính mình vô cùng nhỏ bé, chỉ là một hạt bụi nhỏ bị thổi tan bởi cái cảm giác kia.

– Bây giờ… Bây giờ tôi chưa đủ mạnh, nhưng tôi nhất định sẽ làm được!

Darmil dùng hết sức bình sinh hét lớn. Nó không quan tâm Turan có nghe thấy được hay không, chỉ đơn giản là muốn giải tỏa áp lực đang đè ép lấy mình.

Rồi Darmil vung tay, để rơi ngọn lao xuống đất. Nó không cần thứ này nữa. Nó bây giờ cần, là cuồng nộ.

Darmil nghiến chặt răng, cảm nhận ngọn lửa cháy âm ỉ kia được thổi bùng lên, nuốt trọn cả tinh thân và linh hồn của nó. Lực lượng bắt đầu tuôn trào khắp cả người, lan tỏa luôn cả ra ngoài, khiến cho bất kì tồn tại nào ở gần đấy chịu ảnh hưởng. Rõ rệt nhất chính là đám quái tám con Chuột cao cẳng đã ngừng lại hành động của mình, còn có vẻ như muốn rút lui.

Darmil gầm lên. Nó không còn phân biệt được cảnh vật trước mắt nữa, chỉ có ý muốn tàn phá. Những kẻ muốn tổn hại đến nó, bất kể là chúng là sống hay chết, đều nên gánh chịu cơn thịnh nộ này.

Darmil lao tới, bắp tay nổi lên, vung mạnh về trước hòng tóm lấy vật thể màu nâu sẫm đang di chuyển kia. Thế nhưng vật thể màu nâu sẫm kia lại vỡ tan như bọt biển khi bị nó chạm tới, cứ như là không hề tồn tại.

Darmil không thèm quan tâm vừa rồi là thật hay giả, liền quay sang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Có thật nhiều vật thể màu nâu sẫm. Chúng đung đưa qua lại, trông như thể là khiêu khích nó.

Darmil sao có thể chịu đựng được, lập tức gầm lên, sải chân, vung tay, lần nữa tóm lấy một đám bọt biển.

Nó tức điên. Bọn chúng rõ ràng là đang trêu đùa nó. Chúng sẽ phải hối hận.

Darmil lao lên lần nữa, không ngừng vung tay qua lại. Nó không quan tâm bản thân cần phải làm vậy bao nhiều lần, chỉ cần biết phải diệt hết đám dám khinh thường mình này. Tất cả chúng, không đáng sống trên đời.

– Đến đi!

Darmil kêu lớn, siết tay thành nắm đấm, hạ thấp trọng tâm. Nó thấy được một vật thể khác màu nâu sẫm hơi ngả sang đen. Vật thể đó trông thật tà ác, hẳn là một con quái mạnh mẽ, kẻ đứng sau thao túng đám vừa rồi.

Nhưng bất chấp việc Darmil gào thét như thế nào, vật thể đó chỉ đứng yên một chỗ, như là vật chết. Dù vậy, bản năng cho Darmil biết rằng, đối phương còn sống, càng là một mối đe dọa đáng sợ cực kì.

Darmil lấy ra vũ khí của mình, cầm chắc trong tay. Nó không rõ bản thân đang cầm cái gì, nhưng có vũ khí tất nhiên tốt hơn nhiều. Đáng tiếc món vũ khí dường như không chịu nổi sức mạnh của nó, trong chốc lát trở nên mềm oặt, thành không khác gì một miếng sắt vụn.

Bật lên một tiếng chửi, Darmil ném miếng sắt vụn đi, cứ thế lao đầu về trước chiến đầu cùng kẻ địch đáng gờm.

Nhói đau.

Đau.

Darmil kêu thé lên, cả người quằn quại. Cơn đau này quá kì quặc, và ghê tởm, như là từng sợi thần kinh của nó bị nắm kéo một cách mạnh bạo vậy.

Darmil có muốn kiềm nén cơn đau cũng là không thể, hoàn toàn bộc phát mọi giác quan của mình theo bản năng. Nó căng mắt trừng nhìn chằm chằm về trước, lại chẳng thấy được gì ngoài một màu đỏ tươi như máu đang nhòe dần đi trên nền cát vàng.

Đó có lẽ là sự sống đang rời bỏ Darmil, dễ dàng như vậy. Nó muốn níu kéo, nhưng bất lực. Cơn đau và sự cuồng loạn cứ thế cuốn vào nhau, đưa nó vào giấc mộng vô thường và lạ lẫm.

Nó đang chết đi, như một điều chắc chắn phải đến.