Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 449



Anh không chút do dự bước thật nhanh đền, kéo chiếc chăn trắng tinh khôi ra.

Đập vào mắt anh là Có Tiểu Mạch đang nằm với tư thế hình chữ “đại” trên giường, đôi mắt mở to toàn là phẫn nộ.

Có Tiểu Mạch không ngờ là Mộ Bắc Ngật, trong lòng bắt đầu đoán già đoán non, rốt cuộc là ai đã đưa cô đến đây, chô nãy còn có Mộ Bắc Ngật.

Không phải là anh tự mình giở trò này chứ?

Nếu là như thế…

Có Tiểu Mạch sẽ không bỏ qua cho anh, Có Tiểu Mạch trừng mắt, miệng không ngừng phát ra tiếng “ưm ưm”.

Mộ Bắc Ngật, anh còn đứng ngây người ra đó làm gì, còn không mau đến cởi trói cho tôi hả???

Biểu cảm trên mặt Có Tiểu Mạch vô cùng đặc sắc, Mộ Bắc Ngật vừa nhìn miệng vừa nhéch lên cười.

Cả người Có Tiểu Mạch giống như con dê non sắp rơi vào miệng khổ, con hồ này trước khi ăn cô còn muốn quan sát cô một hồi.

Có Tiểu Mạch tức giận, Mộ Bắc Ngật hoàn hồn, cuối cùng anh “có lòng tốt” đi đến, ngón tay thon dài đặt trên miệng cô, nhẹ nhàng bóc băng dính trên miệng cô ra.

Cuối cùng Có Tiểu Mạch cũng có thể thở một cách tự do, cô thở mạnh vài cái rồi mới cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều, mặt cô đỏ bừng, bởi vì dùng quá lực nên mặt đỏ giống như vừa “thẻ dục”.

Mộ Bắc Ngật vẫn còn đang vui vẻ ngắm nhìn tư thế của Có Tiểu Mạch, Có Tiểu Mạch lên tiếng trách móc: “Mộ Bắc Ngật, anh còn ngây người ra đó làm gì, mau thả tôi ra!”

Mộ Bắc Ngật không cởi trói cho cô luôn mà nhìn chằm chằm cô, “Tôi đang nghĩ, là ai đưa em đến đây, là ai đưa em đền phòng của tôi.”

“Phòng của anh?”

Có Tiểu Mạch hỏi vặn lại, anh không biết? Có quỷ mới tin anh!

Mộ Bắc Ngật gật đầu, anh đè giọng xuống, từng chữ rất rõ ràng, “Phòng tân hôn của tôi.”

“Lẽ ra tối nay là đêm động phòng, em chủ động đến đây thì tôi chỉ có thể giữ em lại thôi.”

Mộ Bắc Ngật ngồi xuống mép giường, sau khi rửa mặt, ngũ quan trên mặt đều rắt tinh tế, anh nhìn cô mỉm cười.

Mặt Có Tiểu Mạch bỗng nóng ran, cô không nghĩ đã lên tiếng: “Tôi không biết ai đã đưa tôi đến đây, néu để tôi biết tôi nhát định sẽ không bỏ qua cho người đó, anh mau thả tôi ra, phòng tân hôn của anh, cô dâu của anh đều bị anh làm mát rồi, không thẻ nào động phòng hoa chúc!”

“Tôi chỉ cần em.” Mộ Bắc Ngật dịu dàng lên tiếng.

Hừ, cô đang nằm giang chân giang tay trên giường, không tài nào chạy thoát được!

Có Tiểu Mạch cố gắng thể hiện rằng mình đang hét sực phẫn nộ, “Tôi… tôi không phải là cô dâu của anh, anh mau thả tôi ra!

Nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Có Tiểu Mạch tức giận thật là đáng yêu, môi hồng mắp máy, hung dữ đe dọa anh, giống như đang âm thầm làm rạo rực trái tim của Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật cúi đầu, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào dây trói của Có Tiểu Mạch, anh nói với vẻ mặt hứng thú: “Không khách sáo, không khách sáo như thế nào?”

Lúc này anh rõ ràng là đang trêu trọc cô, không hề có ý định cởi trói cho cô!

Có Tiểu Mạch nổi giận đùng đùng, cô mở miệng hăm dọa anh: “Có tin tôi kêu lên không, néu có người xông vào nhìn thây cảnh tượng này sẽ nói như thề nào, nói Tổng giám đốc Mộ có sở thích kỳ quái này sao? Đúng vào hôm lễ cưới thì bị tung ra tin tức xấu, sẽ không tốt cho hình tượng của Tổng giám đốc Mộ, anh biết điều đó chứ?”

Mộ Bắc Ngật đảo mắt, gật đầu giống như đang đồng tình với suy nghĩ của cô, nhưng sau đó anh quay lại vấn đề: “Tôi không sợ có scandal với em.”

Có Tiểu Mạch cắn chặt môi, tại sao cô lại bị trói ở đây không thoát nổi chứ?

“Mộ Bắc Ngật, tôi không đùa với anh, mau thả tôi ra, nếu không tôi thật sự sẽ không khách sáo đâu!”

*Ờ?2 Muốn tôi cởi trói cho em mà em lại đe dọa uy hiếp người duy nhát có thể cứu em sao?”

Mộ Bắc Ngật có tình dừng lại, miệng cười trêu chọc, hình như anh rất vui: “Thế thì tôi lại càng không thể thả em ra, thả em ra em sẽ xù lông, nhe nanh múa vuốt giống như một chú mèo con, em sẽ lao đến cào cấu tôi, vì thế néu không chắc chắn tôi sẽ không vội vàng đưa ra quyết định.”