Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 203



Phó Vực cười trên nỗi đau của người khác: “Con người ấy à, trong tình huống đi vào ngõ cụt sẽ đập nồi dìm thuyền, tìm được đường sống trong chỗ chết. Chiêu khổ nhục kế này của cậu ông đây trước đó cũng từng chơi qua rồi, còn khá quen thuộc đó”.

Dụ Lâm Hải đáp dửng dưng: “Nếu đã như vậy thì đừng chó chê mèo lắm lông nữa”.

“Ôi trời, vậy mà bị tôi đoán trúng à?”

Phó Vực nghe ra trọng điểm trong lời nói của anh lập tức không trấn tĩnh nổi nữa: “Cậu có phải kẻ ngốc không vậy, vì níu kéo tình yêu với Nam Mẫn mà liều lĩnh cả tính mạng như vậy! Cậu không sợ bản thân bị đánh tới chết sao!”

Dụ Lâm Hải khinh thường đáp: “Chỉ dựa vào mấy tên lâu la đó cũng muốn cướp được mạng của ông đây”.

Nhìn mặt mũi bầm dập của Dụ Lâm Hải, Phó Vực thở dài lắc đầu: “Quả nhiên đàn ông thông minh đụng tới oan gia IQ cũng sẽ thụt giảm xuống số âm mà”.

Oan gia…

Dụ Lâm Hải nghiền ngẫm hai chữ này, cảm thấy nó rất thích hợp để hình dung cảm giác mà Nam Mẫn mang lại cho mình.

Cho dù việc biết được rằng cô đã yêu thầm anh suốt mười năm, hay vô thức nhận ra bản thân thích Nam Mẫn đều lật đổ mọi nhận thức của anh về tình yêu, anh từng cho rằng tình cảm là bầu bạn, không có cái gọi là kìm lòng không đậu, đó đều là do những nhà thơ chủ lụy tình quan nghĩ ra mà thôi.

Nhưng khi thực sự lĩnh hội được anh mới biết loại không cầm nổi lòng đó là loại cảm giác bất lực như thế nào.

Sau khi Dụ Lâm Hải tỉnh lại, cảnh sát cũng cử người tới một chuyến muốn nghe lí do từ người bị hại là anh, chẳng ngờ Dụ Lâm Hải lại nói đây chỉ là một sự hiểu lầm không có gì nghiêm trọng nên đã hủy bỏ báo án.

Sau khi tiễn cảnh sát rời đi, Phó Vực liền hỏi Dụ Lâm Hải: “Cậu biết người đánh mình là ai à”.

“Không khó đoán”.

Phó Vực nhíu mày, đột nhiên nhớ tới câu ‘sẽ cho anh một lời giải thích’ của Nam Mẫn, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng: “Là Quyền Dạ Khiên?”

Đôi mắt tĩnh mịch của Dụ Lâm Hải híp lại: “Hẳn là anh ta”.

……

Thủy Vân Gian.

Bạch Lộc Dư một đường này vẫn luôn chặn Nam Mẫn lại: “Được rồi được rồi bé sáu à, chuyện có gì to tát đâu, đừng tức giận nữa…”

“Tránh ra!”, gương mặt Nam Mẫn tái mét, cô vung chân đạp tung cánh cửa phòng riêng, bên trong đủ loại ‘oanh ca yến hót’ đang nô đùa vây quanh Quyền Dạ Khiên, cánh cửa bất ngờ bị đá mở như vậy khiến họ hoảng sợ một hồi, bầu không khí náo nhiệt trong nháy mắt cũng yên tĩnh lại.

Nam Mẫn nhìn chằm chằm Quyền Dạ Khiên đang ngồi thoải mái trên ghế sofa, lạnh lùng ra lệnh: “Các người, ra ngoài”.

Các cô gái đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Quyền Dạ Khiên nhưng chỉ thấy anh ta vươn tay vặt một quả anh đào bỏ vào miệng mà không lên tiếng, khiến bầu không khí càng thêm cứng ngắc.

Bạch Lộc Dư không biết làm sao vuốt trán, vẫy tay ra hiệu cho các cô gái ra ngoài trước, vừa đóng lại cửa vừa nói: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng đánh nhau”.