Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 921



Lạc Quân Hành nói: “Kiều Lãnh rất nhanh sẽ bị giải về nước T thôi, có một vài lưu trình Ngôn Uyên cần phải đi xử lý”.

Anh ta ngừng một chút, trầm giọng nói: “Vấn đề khiến chúng ta phiền nhiễu, anh ta cũng đi hỏi”.

Nam Mẫn nghe ra ý tứ của anh cả, mắt cô sáng lên: “Chuyện liên quan đến bố mẹ? Có thể hỏi ra sao?”

“Có tên đạo tặc hung ác nào mà chưa từng gặp qua, tự chúng ta có cách tra hỏi”.

Giọng nói Lạc Quân Hành trầm ổn, trong lời nói rất thừa nhận năng lực của Ngôn Uyên.

Nam Mẫn nghe xong cũng bắt đầu mong đợi.

Bên kia.

Ngôn Uyên vừa ra khỏi sân bay liền được Bạch Lộc Dư đích thân đón lên xe, ở trọ lại Vân Thủy Gian.

Dọc theo đường đi, Bạch Lộc Dư bày tỏ lời cảm ơn chân thành với Ngôn Uyên: “Cơ trưởng Ngôn, anh đã cứu Tiểu Lục, chính là tương đương với cứu mạng năm người đàn ông chúng tôi đó. Mẫn chính là vận mệnh của chúng tôi”.

Ngôn Uyên nhớ lại cảnh tượng khi ở trên đảo, Nam Mẫn như con chim nhỏ xà vào lòng Lạc Quân Hành khóc lớn, con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên hiện lên ý cười.

“Tôi cứu cô ấy, cô ấy cũng cứu tôi. Nam Mẫn đúng là rất lợi hại”.

“Lợi hại cái gì cứ, con bé chỉ cần đừng nghịch ngợm càn quấy, có thể khiến chúng tôi bớt lo lắng là chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.

Biết Ngôn Uyên là em trai của chị dâu cả Ngôn Hề, Bạch Lộc Dư tự giác coi anh ta là người trong nhà, nói chuyện cũng thân thiết, không có bất kỳ kiêng dè gì.

Đến Vân Thủy Gian, vừa xuống xe liền gặp Dụ Lâm Hải đi gửi thư về.

Oan gia ngõ hẹp.

“Aiz, lão Dụ”.

Khoảng thời gian này Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải cũng thân thiết, anh ta lên tiếng chào hỏi.

Dụ Lâm Hải gật đầu, ánh mắt nhìn sang Ngôn Uyên ở bên cạnh Bạch Lộc Dư, hai người ánh mắt đụng nhau, đều có một loại cảm giác giống như nhau.

“Giới thiệu một chút, vị này là cơ trưởng Ngôn”.

Bạch Lộc Dư giới thiệu cho Dụ Lâm Hải xong rồi lại giới thiệu cho Ngôn Uyên: “Đây là lão Dụ, em rể trước kia của tôi”.

Ngôn Uyên nhíu mày, dường như không hiểu mối quan hệ này.

Bạch Lộc Dư lại nói: “Ờ, chính là chồng cũ của Nam Mẫn”.

Mắt Ngôn Uyên hơi kíp lại, Dụ Lâm Hải đã chìa tay ra: “Cơ trưởng Ngôn, cảm ơn anh đã cứu mạng Mẫn… của tôi”.

“Không cần khách khí, điều nên làm”.

Hai người đàn ông bắt tay trong thời gian ngắn ngủi rồi lại buông ra.

Bạch Lộc Dư dẫn Ngôn Uyên vào trong, vừa đi vừa nói: “Cơ trưởng Ngôn, nếu không ngại thì anh ở phòng số 88, trước đó Mẫn đã ở đây, phòng rất lớn, đồ cũng đầy đủ…”

Dụ Lâm Hải nhìn Ngôn Uyên rời đi, bóng lưng cao gầy không khỏi nắm chặt hai tay.