Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2909



“Hôm nay chú mua cho bạn cháu nhiều đồ ăn vặt như vậy, ngày mai nhất định bọn họ sẽ hỏi cháu, nên bây giờ cháu hỏi trước.” Tư Nguyễn nhún vai dáng vẻ như đang muốn nói “Cháu đều biết mà.”

“Việc này mà cháu cũng biết?” Cố Tri Dân bật cười.

Tư Nguyễn kiêu ngạo hất cái cằm nhỏ của mình lên.

Cố Tri Dân ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đón chứ, sao lại không đón.”

Dù sao mỗi ngày anh đều muốn đến thăm Thẩm Lệ.



Sau khi Cố Tri Dân và Tư Nguyễn về đến nhà, thì phát hiện ra Tư Mộ Hàn đã về rồi.

Cố Tri Dân bước đến khoác tay lên vai Tư Mộ Hàn, tỏ vẻ vô cùng đau đớn nói: “Cậu vẫn về nhà trước tôi hả?”

“Ừ.” Tư Mộ Hàn vừa liếc nhìn anh, anh đã lập tức bỏ cánh tay đang khoác trên vai Tư Mộ Hàn xuống.

“Cậu đúng là… Cậu không sợ sẽ khiến Tư Nguyễn buồn sao?” Cố Tri Dân nhỏ giọng nói, anh sợ Tư Nguyễn sẽ nghe thấy.

Rõ ràng Tư Mộ Hàn có thời gian đi đón Tư Nguyễn, nhưng hết lần này tới lần khác lại đẩy chuyện này cho anh.

Ai không biết còn tưởng rằng cô bé không phải là con ruột của Tư Mộ Hàn đó.

“Cháu không buồn đâu, cháu quen rồi.” Tư Nguyễn đi tới, nhún vai nói rồi cầm cặp đi lên lầu.

Cố Tri Dân thì mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tư Mộ Hàn: “…”

“Lúc nào con bé cũng khen cậu đẹp trai trước mặt tôi, tôi cũng quen rồi.” Tư Mộ Hàn nói chuyện mà trên mặt không có biểu cảm gì, sau đó anh cũng quay người đi lên lầu.

Thật ra anh cũng vừa về đến nhà thôi, còn chưa gặp Nguyễn Tri Hạ, người giúp việc nói cô ấy và Thẩm Lệ đang ở trong phòng tắm nắng.

Cố Tri Dân “chậc” một tiếng, sau đó cũng đi theo.

Tình cảm giữa Tư Nguyễn và Tư Mộ Hàn giả tạo giống như tình chị em plastic vậy.



Theo kế hoạch, Cố Tri Dân định ăn tối xong thì ngồi lại thêm một lát nữa rồi mới về.

Nhưng còn chưa ăn cơm xong, anh đã bị một cuộc điện thoại kéo đi rồi.

Sau khi anh nghe xong điện thoại, cũng không nói rõ là chuyện gì, mà chỉ nói rằng có chuyện gấp sau đó vội vàng ra về.

Thẩm Lệ nhìn theo hướng Cố Tri Dân vừa đi khỏi, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

“Đừng lo lắng, có lẽ không có việc gì đâu.” Nguyễn Tri Hạ gắp thức ăn cho Thẩm Lệ an ủi cô ấy.

“Tớ không lo lắng.” Thẩm Lệ lắc đầu: “Chẳng qua tớ cảm thấy, cả ngày anh ấy cứ phải chạy đi chạy lại như vậy, rất mất thời gian.”

Nghe thấy lời này, Tư Mộ Hàn vốn dĩ đang yên lặng, cũng phải ngẩng đầu lên, anh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Thẩm Lệ.

Ánh mắt Tư Mộ Hàn bình tĩnh, vì vậy không hề thu hút sự chú ý của Thẩm Lệ.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, hai người nhìn vào mắt nhau, cả hai đều không nói gì, mỗi người tiếp tục cúi đầu ăn cơm.