Vô Thượng Sát Thần

Chương 1045: Thiên Hạ Xem Người Là Địch, Ta Cùng Thiên Hạ Là Địch



- Xú Lưu Manh, ngươi không phải nói, rốt cuộc sẽ không để ta rơi lệ sao?

- Ca ca chết, hiện tại chỉ có ngươi là người thân nhất, ngươi không tỉnh lại, ta một người làm sao bây giờ?

- Xú Lưu Manh, hiện tại ta chỉ có ngươi, ngươi đều không quan tâm ta sao?

...

Nghe được Trầm Huyễn Ngân nói, Tiểu Ma Nữ lập tức không sợ người khác làm phiền kêu to lên, vừa nãy nàng cũng cảm nhận được khí thế bao phủ trên người trong nháy mắt biến mất.

Thanh âm Tiểu Ma Nữ truyền vào lỗ tai Tiêu Phàm, hắn đột nhiên đình chỉ thế công, đứng ở hư không, sau đó ôm đầu hét thảm lên, đập ầm ầm trên mặt đất.

Chỗ sâu trong óc Tiêu Phàm, quang mang yếu ớt không ngừng lấp lóe, giống như trong mê thất đột nhiên tìm tới một cái phương hướng.

Tiểu Ma Nữ dường như hải đăng dẫn đường cho điểm sáng, trong biển máu nhanh chóng ghé qua.

- Tiểu Ma Nữ đang gọi ta? Nàng còn sống?

Bên trong Huyết Hải vang lên một đạo thanh âm kinh hỉ, đây chính là ý thức Tiêu Phàm.

Tu La Hoàn Toàn Thể cũng không phải là chôn vùi ý thức Tiêu Phàm mà là tù khốn ý thức Tiêu Phàm trong Vô Tận Sát Lục huyết tinh và vô hạn Huyết Hải.

Mà ý thức Tiêu Phàm chính là điểm sáng yếu ớt kia, bên trong Huyết Hải quá mức nhỏ bé, bốn phương tám hướng đều không có cuối cùng, hắn tự nhiên tìm không thấy phương hướng rời đi.

Như thế, cho dù trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm, Tiêu Phàm cũng đừng hòng tỉnh táo lại, thật sự là biển máu này đối với hắn mà nói quá lớn, liền tựa như một cái mê cung rộng lớn, hắn hãm sâu trong đó rất khó tìm tới phương hướng chính xác.

Có lẽ vạn năm sau, hắn vận khí tốt có thể một lần nữa tỉnh lại, nhưng một người tuổi thọ lại có bao lâu đây?

Đây cũng là nguyên nhân Trầm Huyễn Ngân sở dĩ nói, lịch đại Tu La Điện Chủ cũng không dám biến thành Tu La Hoàn Toàn Thể.

Bất quá câu có lời nói đúng, Tu La mặc dù là do vô tình cùng giết chóc biến thành, nhưng Vô Tình Tu La không phải cường đại nhất, bởi vì Vô Tình Tu La chỉ là một cỗ máy giết chóc đáng thương mà thôi.

Người vô tình, một khi mê thất bên trong Huyết Hải, mặc dù có người kêu gọi hắn, hắn cũng là không có khả năng tin tưởng, ở trong mắt Vô Tình Tu La chỉ có hắn mới đáng giá tin tưởng.

Nhưng Hữu Tình Tu La khác biệt, trừ bản thân, hắn còn có có thể tin tưởng người khác, cũng chính là bởi vì như thế, hắn mới có thể từ trong biển máu tỉnh lại.

Lần này kỳ thật cùng lần trước Sở Phiền nhìn thấy không giống, lúc ấy là đủ loại ý chí điên cuồng công kích tới Tiêu Phàm, mà lần này lại là Tiêu Phàm tự nguyện biến thành Tu La Chi Thể.

- Rống ~

Tiêu Phàm kêu thảm, trên mặt đất không ngừng xuyên loạn, thân thể cứng rắn đem mặt đất đào thành hang, mà thân thể lại không có bất kỳ dị dạng gì.

Tiếng kêu Tiểu Ma Nữ không có đình chỉ, nàng tiếp tục hô hào, nhìn thấy Tiêu Phàm giãy dụa thống khổ, trong lòng nàng không đành lòng nhưng nàng càng không muốn nhìn thấy Tiêu Phàm vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại.

Bên trong não hải, điểm sáng ý thức Tiêu Phàm tốc độ càng lúc càng nhanh, thanh âm Tiểu Ma Nữ cũng càng lúc càng lớn, nghe được thanh âm này, điểm sáng ý thức cũng càng ngày càng sáng.

So với báo thù, Tiêu Phàm càng muốn trở về cứu Tiểu Ma Nữ, chỉ là bởi vì hắn không thể làm gì mới tìm Chiến Phong Lôi báo thù.

Sau nửa ngày, một mảnh bạch sắc quang mang từ Huyết Hải cuối cùng phóng tới, thanh âm Tiểu Ma Nữ chính là từ bên trong phiến quang mang truyền đến, nghe được thanh âm, điểm sáng ý thức Tiêu Phàm càng ngày càng sáng chói lên.

Xa xa nhìn lại liền tựa như một vòng bạch sắc Thái Dương từ Huyết Hải cuối cùng dâng lên, Bạch Sắc Thái Dương chiếu xạ đến, Huyết Hải toàn bộ thối lui.

Ông ~

Điểm sáng ý thức Tiêu Phàm trong nháy mắt nhập vào bên trong bạch sắc quang mang, một cỗ khí tức ấm áp tràn ngập toàn thân hắn.

Ngoại giới, thân thể Tiêu Phàm nhanh chóng biến hóa, Tu La Thần Dực biến mất, đỉnh đầu một đôi sừng hung lệ cũng biến mất không thấy gì nữa, thân thể khôi phục bình thường.

Trên người hắn dính vô số máu tươi, hắn nằm trên mặt đất há mồm thở dốc, cảm giác thân thể hoàn toàn sụp đổ, đã không còn thuộc về hắn.

Cách đó không xa, Tiểu Ma Nữ vui đến phát khóc, nước mắt cũng nhịn không được nữa chảy ra, nàng gian nan muốn đứng dậy nhưng mà phát hiện thân thể căn bản không động được.

Mới vừa rồi bị Tiêu Phàm khí thế áp bách, nàng cũng bị thương thảm trọng, có thể không chết đã là kỳ tích.

Trầm Huyễn Ngân cùng Sở Phiền lần nữa từ hư không đi ra, Trầm Huyễn Ngân một chỉ bắn ra, thân thể Tiểu Ma Nữ lại khôi phục mấy phần thể lực, nàng vội vàng đứng dậy, hướng Tiêu Phàm chạy tới.

- Ta biết Tiêu đại ca có thể tỉnh lại.

Sở Phiền cũng kinh hỉ kêu lên.

Trầm Huyễn Ngân không nói, thần sắc nhìn qua không hề bận tâm, bất quá ánh mắt nàng chấn kinh lại bán đứng nàng, giờ phút này trong lòng nàng cũng nhấc lên kinh đào hải lãng, thật lâu không thể bình tĩnh.

- Hắn vậy mà thật có thể thức tỉnh, nghe đồn nếu như có thể thức tỉnh liền có thể thức tỉnh Tu La Thần Thể. Hiện tại hắn đoán chừng vô địch dưới Chiến Thánh cảnh.

Trầm Huyễn Ngân mị mị hai mắt, rung động trong lòng nói.

- Xú Lưu Manh!

Tiểu Ma Nữ đã chạy đến bên người Tiêu Phàm, nàng lau nước mắt, tận lực để Tiêu Phàm nhìn thấy bản thân đẹp nhất.

- Tiểu Ma Nữ.

Tiêu Phàm trên mặt lộ ra kinh hỉ, nhìn thấy Tiểu Ma Nữ còn sống, hắn là phát ra cười từ nội tâm ra:

- Cảm ơn ngươi!

- Cám ơn ngươi cái đầu người!

Tay Tiểu Ma Nữ nện trên đầu vai Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đau khóe miệng giật một cái, lớn tiếng gào lên.

- Xú Lưu Manh, ngươi làm sao?

Tiểu Ma Nữ lập tức lo lắng đem Tiêu Phàm ôm vào trong ngực, cẩn thận điều tra lấy vết thương trên người Tiêu Phàm.

- Lừa ngươi.

Tiêu Phàm nằm trong ngực Tiểu Ma Nữ, thống khổ cùng khoái hoạt.

Tiểu Ma Nữ lườm Tiêu Phàm một cái, nhu tình cười nói:

- Chỉ cần ngươi không có việc gì, để ngươi lừa gạt cả một đời cũng không sao.

- Vậy liền lừa ngươi cả một đời.

Tiêu Phàm trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc, vuốt ve khuôn mặt Tiểu Ma Nữ có vẻ trắng bệch:

- Từ giờ về sau, ta không chỉ là Xú Lưu Manh của ngươi, còn là phu quân của ngươi, ngươi cũng không chỉ là Tiểu Ma Nữ của ta, còn là thê tử của ta.

- Ai là thê tử ngươi, hừ.

Tiểu Ma Nữ kiều một tiếng, bất quá trong lòng lại ngọt ngào.

- Ta nói Thi Vũ a.

Tiêu Phàm còn nói thêm, hắn quen thuộc kêu Tiểu Ma Nữ, kêu Thi Vũ ngược lại có chút không được tự nhiên, lại nói:

- Ta là Tu La Điện Chủ, có lẽ toàn bộ thiên hạ đều sẽ cho ta là địch, ngươi sẽ không sợ ta liên lụy ngươi sao?

- Ngươi là phu quân ta, nếu như thiên hạ coi ngươi là địch, ta liền cùng thiên hạ là địch!

Tiểu Ma Nữ thập phần bá khí nói ra, khuôn mặt kiên nghị tới cực điểm.

Nếu như thiên hạ coi ngươi là địch, ta liền cùng thiên hạ là địch!

Tiêu Phàm nghe vậy, si ngốc nhìn Tiểu Ma Nữ, hắn phát hiện, Tiểu Ma Nữ vẫn là Tiểu Ma Nữ trong lòng hắn, vẫn tà tính bá đạo như thế.

Hai người nhu tình ở cùng một chỗ, tâm sự lẫn nhau, Trầm Huyễn Ngân cùng Sở Phiền hai người nhìn như không thấy.

- Nếu như thiên hạ coi ngươi là địch, ta liền cùng thiên hạ là địch?

Trầm Huyễn Ngân cũng bị lời nói Tiểu Ma Nữ làm cho chấn kinh, dạng nữ nhân này mới là nữ trung hào kiệt, Tiểu Ma Nữ chính là nữ trung hào kiệt.

Chẳng biết tại sao, nàng nhìn về phía Tiêu Phàm cùng Tiểu Ma Nữ hai người ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.

- Tiêu đại ca vẫn là cao thủ tình trường, ở nơi núi thây biển xương đều có thể yêu đương.

Sở Phiền nhỏ giọng thì thầm, trên mặt lộ ra vẻ quái dị.

Nhìn cảnh bốn phía hoàng tàn, khắp nơi chất đầy thi thể, cùng máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, hắn không khỏi lạnh run.