Vô Thượng Sát Thần

Chương 1311: Hoàn Cảnh Túng Quẫn Của Tu Sĩ Sở Gia



Lúc Tiêu Phàm hôn mê, Lâu Lan Cổ Địa rách nát đã tụ tập đầy người, bọn họ đều đang tìm cơ duyên ở Lâu Lan Cổ Địa.

Đáng tiếc, khiến bọn họ thất vọng là nơi này ngoại trừ rách nát hoặc hủy diệt thì cái gì cũng đều không có.

Tất cả mọi người đều có loại cảm giác bị lừa gạt, từ lúc đến mảnh Cổ Địa này, mũi bọn họ đã vô cùng nhức mỏi, cái loại cảm giác này vô cùng khó chịu.

Có thể đột phá Chiến Thánh cảnh đều là người có Ý Chí kiên định, cảm xúc rất khó bị cảnh vật chung quanh chi phối.

Nhưng đến nơi này, cho dù là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng không ngăn được loại cảm xúc bi thương này.

Hai ba hôm đầu, tất cả mọi người đều không thu hoạch được gì, đừng nói Thần Lực Chi Tinh, cho dù là Linh Thảo cũng không thấy một gốc, nơi này trừ phế tích cũng chỉ có xương cốt vụn.

Giờ phút này trong một sơn cốc, có hơn mười bóng người chật vật bất kham, cầm đầu chính là Tiêu Linh Nhi.

- Độc Cô gia tộc cùng Mộ Dung gia tộc đáng chết, vậy mà dám đối phó với chúng ta.

Trên mặt Tiêu Linh Nhi đều là sự tức giận.

Hai ngày nay người Sở gia luôn bị người của Độc Cô gia tộc cùng Mộ Dung gia tộc truy sát, thực lực của bọn họ mặc dù không tệ nhưng sao có thể là đối thủ của người hai gia tộc hợp lực chứ.

Phải biết, hai đại gia tộc kia còn có hai đại Yêu Nghiệt cấp bậc cường giả, Sở gia cũng chỉ có Sở Vân Phi có thể chống lại hai người đó.

Đáng tiếc, Sở Vân Phi bị Sở Lăng Tiêu đá vào trong hư không liệt phùng không biết tung tích, đương nhiên, cho dù hắn ở chỗ này, đoán chừng cũng sẽ không đứng về phía Sở gia.

- Đều do Kiếm Hồng Trần chết tiệt kia, nếu như không phải hắn giết Độc Cô Mạc Trắc cùng Mộ Dung Lãng Trần, người của hai đại gia tộc này sao có thể đối phó với chúng ta chứ, bọn họ muốn giết chúng ta để báo thù cho Độc Cô Mạc Trắc cùng Mộ Dung Lãng Trần!

Một thanh niên mặc lam bào của Sở gia nổi giận mắng.

Dịch Bằng lạnh lùng trừng lam bào thanh niên kia một cái, lạnh giọng nói:

- Bản thân thực lực không đủ thì đừng trách những người khác!

Trong lòng Dịch Bằng, cái tên Kiếm Hồng Trần này vô cùng thần thánh không thể xâm phạm, mặc dù gia tộc của hắn bởi vì cái tên này thiếu chút nữa thì sụp đổ nhưng mà bây giờ Dịch gia lại như mặt trời ban trưa.

- Ta nói Kiếm Hồng Trần, mắc mớ gì tới ngươi?

Lam bào thanh niên cực kì khó chịu nói.

Lúc này, bên cạnh hắn một nữ tử mặc váy màu xanh lam nhạt nói:

- Một số người là nô tài của Kiếm Hồng Trần đấy, còn luôn mồm gọi Kiếm Hồng Trần là Thiếu Chủ, Kiếm Hồng Trần đắc tội Lão Gia Chủ, đoán chừng đã chết không thể nghi ngờ, ngươi còn ước gì cùng hắn có quan hệ, thực đúng là thứ thấp hèn.

- Theo ý ngươi, ta nhận Kiếm Hồng Trần là ca ca cũng là thấp hèn rồi?

Đột nhiên, Tiêu Linh Nhi quay đầu nhìn về phía nữ tử kia.

- Không, không phải, Đại Tiểu Thư...

Nữ tử mặc váy lụa màu xanh lam nhạt mặt biến sắc, vội vàng lắc đầu nói, nhưng trong lòng thì bổ sung một câu:

- Vịt xấu xí đột nhiên biến thành phượng hoàng mà thôi, đắc ý cái gì! Nói không chừng ngày nào đó lại biến thành Dược Nô.

Lời này nàng tuyệt đối không dám nói ra, chỉ là đang phát tiết khó chịu trong lòng mà thôi.

- Hừ!

Tiêu Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, lại nói:

- Ta không muốn tiếp tục nghe thấy ai nói xấu Kiếm Hồng Trần, nếu ai sợ chết có thể rời khỏi đội ngũ, Tiêu Linh Nhi ta tuyệt đối sẽ không trách hắn.

- Rõ, Đại Tiểu Thư!

Đám người nhao nhao gật đầu, chỉ có thanh niên lam vào và nữ tử mặc váy lụa xanh trầm mặt không nói, đáy mắt lóe qua sự oán độc.

- Đã như vậy, vậy mọi người nghỉ ngơi ở đây nửa ngày!

Tiêu Linh Nhi trầm giọng nói, dư quang quét qua hai người bọn họ, trong lòng nhắc nhở bản thân.

Đám người mấy ngày nay cực kỳ mệt mỏi, có thể sống sót đã coi như là vô cùng may mắn, lúc nghỉ ngơi cũng không có mấy người có thể nằm ngủ.

Tiêu Linh Nhi xếp bằng ngồi trên một tảng

đá khôi phục tinh thần cùng thể lực, nàng hiện tại mặc dù là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ nhưng cầm cự tinh thần một thời gian dài đối với nàng mà nói cũng là gánh nặng rất lớn.

Không biết qua bao lâu, hai người Dịch Bằng cùng Sở Nguyệt đi tới, sắc mặt hai người có chút không tốt.

- Sở Nguyệt sư tỷ, Dịch Bằng, hai người không nghỉ ngơi, tới đây tìm muội có việc gì?

Tiêu Linh Nhi hỏi, mấy ngày nay may mà có hai người họ chia sẻ bớt áp lực cho nàng.

- Linh Nhi sư muội, hai người Sở Thanh cùng Sở Viêm đã rời đi.

Sở Nguyệt trầm giọng nói.

- Bọn họ rời đi không phải việc trong dự kiến sao?

Tiêu Linh Nhi lơ đễnh nói.

- Đại Tiểu Thư, chúng ta đang lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ hành tung của chúng ta.

Dịch Bằng nói ra.

- Chắc sẽ không chứ.

Đôi mắt đẹp của Tiêu Linh Nhi lóe lên.

- Thà tin là có, không thể tin là không!

Dịch Bằng trầm giọng nói:

- Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt, hai người này đều là Thập Đại Yêu Nghiệt, nếu như bị bọn chúng bao vây, chúng ta chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

Trong mắt Tiêu Linh Nhi lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó đứng dậy, nhìn về phía đám người nói:

- Mọi người cũng nghỉ ngơi được một lúc rồi, vậy trước tiên chúng ta đổi sang chỗ khác.

Đám người tất nhiên sẽ không phản đối, trong suốt quá trình đi, ai cũng có thể qua cảm nhận được sự khó chịu và bất bình của Sở Thanh cùng Sở Viêm, mặc dù bọn họ không dám trước mặt đối địch với Tiêu Linh Nhi nhưng ai biết sau lưng sẽ làm gì?

Bọn họ bây giờ rời khỏi Sở gia, về sau cũng không biết lúc nào có thể trở về, dù sao bọn họ tạm thời đã coi như là một thành viên của Chiến Thần Điện.

Tiêu Linh Nhi mang theo đám người Sở gia rời đi, chân trước vừa đi, chân sau liền có người bay về phía sơn cốc.

- Người đâu?

Người mở miệng nói chuyện là một người thư sinh mặc áo bào trắng, trong tay cầm một cây quạt xếp, tóc cột lên, phong thái siêu phàm thoát tục.

Cũng đúng lúc này, nơi xa lại có một đoàn người bay vụt tới, cầm đầu là một thanh niên mặc huyết trường bào màu đen, mái tóc dài màu đỏ bay bay trong gió, sắc mặt tái nhợt khiến cho người ta có một loại cảm giác tà dị.

- Mộ Dung Minh Nguyệt, xem ra ngươi lại tới chậm.

Bạch bào thanh niên cười nhạt một tiếng nói.

- Độc Cô Tướng Đình, người đâu?

Gần như đồng thời, thanh niên mặc huyết trường bào màu đen mở miệng nói, trong giọng nói đều là vẻ chất vấn.

- Xem ra chúng ta đều bị gạt.

Bạch bào thanh niên cười nói, tên của hắn là Độc Cô Tướng Đình, chính là siêu cấp thiên tài của Độc Cô gia tộc, cũng là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt cùng thời, nổi danh cùng Sở Vân Phi.

Thanh niên tà dị ở đối diện chính là Mộ Dung Minh Nguyệt, là siêu cấp thiên tài của Mộ Dung gia tộc, cũng là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, thực lực vô cùng cường hãn.

- Bọn chúng chưa đi được bao xa!

Mộ Dung Minh Nguyệt liếm liếm bờ môi, lộ ra sự lạnh lùng:

- Độc Cô Tướng Đình, lần này ngươi sẽ không tranh với ta đi? Bọn chúng là con mồi của Mộ Dung gia tộc chúng ta.

Mặc dù là đang hỏi, nhưng ngữ khí lại đầy ý uy hiếp, giống như đang nói nếu ngươi còn dám tranh chấp với ta, ta sẽ giết chết ngươi trước tiên!

- Ai tìm được trước liền thuộc về người đó.

Độc Cô Tướng Đình vô cùng bình tĩnh, giết mấy người đối với hắn mà nói chỉ giống như đang chơi đùa.

- Một lời đã định.

Mộ Dung Minh Nguyệt để lại một câu nói liền mang mấy người rời đi, phương hướng kia chính là hướng đám người Sở gia chạy trốn.

- Chúng ta cũng đi.

Độc Cô Tướng Đình thu hồi quạt xếp, đồng thời đạp không bay lên, trong mắt hiện ra một tia tiếu dung nhàn nhạt.

Lúc người Độc Cô gia tộc cùng Mộ Dung gia tộc rời đi, trong sơn cốc lại xuất hiện hai thân ảnh, nếu như bọn Tiêu Linh Nhi nhìn thấy chắc hẳn sẽ nhận ra, hai người chính là lam bào thanh niên Sở Viêm cùng nữ tử Sở Thanh.

- Vậy mà để bọn chúng chạy mất, thực sự là đáng chết!

Trong mắt Sở Thanh lóe lên vẻ ác độc.

- Sở Thanh, chúng ta làm như vậy được không?

Sở Viêm lo lắng nói.

- Hừ, ngươi chẳng lẽ quên, Dịch Bằng chỉ là đệ tử của một tiểu gia tộc, hắn lại dám diễu võ giương oai với ngươi, tiện nhân Sở Linh Nhi kia trước kia bất quá là một cái Dược Nô mà thôi, bọn chúng có gì mà có thể đắc ý, dựa vào cái gì mà ngồi trên đầu chúng ta?

Sở Thanh phẫn nộ.

Sở Viêm trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Đi tiếp, ta không tin, lần này bọn chúng còn có thể chạy thoát.