Vô Thượng Sát Thần

Chương 1632: Hồn Thiên Xui Đến Đổ Máu



Chân trời, tiếng sấm bên tai không dứt, chân trời vốn mờ tối, đột nhiên trở nên sáng đến cực điểm, giống như ban ngày.

Nhìn thấy lôi điện đầy trời đánh xuống, trong lòng đám người Tiêu Linh Nhi cũng biến thành vô cùng khẩn trương, trái tim đập thình thịch nhảy lên, kém chút nữa đã bật ra ngoài.

Trọc Thiên Hồng cũng không khá hơn, mặc dù hắn tin tưởng Tiêu Phàm, nhưng trong lòng vẫn lo lắng như trước.

Nhìn thấy Tiêu Phàm đứng im không nhúc nhích tại đó, Hồn Thiên còn tưởng rằng Tiêu Phàm hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, ngay cả phản kháng cũng không dám.

"Chết đi!"

Hồn Thiên hét lên một tiếng tức giận, một lần nữa hai tay đánh ra thủ ấn, con ngươi chằm chằm nhìn vào Tiêu Phàm, nguyên bản hắn còn muốn tra tấn Tiêu Phàm một phen, nhưng cũng nhận ra Tiêu Phàm có điểm quỷ dị, hắn chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.

Bây giờ hắn chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm, để tránh xảy ra bất cứ cái gì ngoài ý muốn.

Hắn cho rằng, Tiêu Phàm cho dù mạnh hơn, cũng không có khả năng ngăn cản lôi điện oanh sát, bởi vì cho dù là hắn, cũng không dám cùng lôi điện ngạnh kháng.

Ầm ầm!

Một trận nổ liên tiếp vang lên, lôi điện đầy trời rốt cục đánh xuống, bao phủ lấy khu vực Thạch Lâm có đám người Tiêu Phàm đang đứng, đất đá bắn tung tóe trên mặt đất, từng khe rãnh lớn lan ra bốn phương tám hướng.

"A ~" Ngay sau đó, một trận kêu thảm như heo bị làm thịt tiếng vang lên, bên trong tiếng kêu kia, xen lẫn lửa giận vô tận cùng sự không thể tin nổi.

"Việc này?" Chỗ của đám người Tiêu Phàm, Trọc Thiên Hồng cùng mấy người Tiêu Linh Nhi đều trợn tròn mắt.

Ở xung quanh bọn họ, tràn ngập vô tận lôi điện cuồng bạo, nhưng mà quỷ dị chính là, lôi điện kia tựa như có mắt, cố ý vòng qua bọn hắn.

Rất hiển nhiên, tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt kia, cũng không phải từ đám người Tiêu Phàm kêu lên, mà là từ trong miệng Hồn Thiên truyền ra.

"Vì sao?" Hồn Thiên tức giận hét lớn, toàn thân hắn đen kịt một màu, trạng thái vô cùng buồn bã.

Hồn Tộc so với chủng tộc khác, mặc dù có ưu thế thiên nhiên, khi tu luyện một đường đi lên có thể tiến triển cực nhanh, nhưng đồng thời bọn hắn cũng có khuyết điểm của mình.

Ví như lôi điện, bởi vì Hồn Tộc chỉ là thể linh hồn, xem như âm vật, mà lôi điện là vật chí dương, vừa hay cũng có thể khắc chế bọn hắn.

Hồn Thiên bị lôi điện đánh trúng, toàn thân da tróc thịt bong, máu thịt bắn tung tóe.

Hắn thực sự nghĩ không hiểu, mình điều khiển thần hồn dẫn lôi trận, tại sao lại đánh trúng mình, mà đám người Tiêu Phàm lại bình an vô sự.

"Lại là một tên tự sát?" Tiêu Linh Nhi cổ quái nhìn Hồn Thiên phía xa, cô hiển nhiên không biết là Tiêu Phàm giở trò quỷ.

Nghe nói như thế, Hồn Thiên phẫn nộ tới cực điểm, nghĩ là Tiêu Linh Nhi đang chế nhạo hắn, bởi vì hắn căn bản không phải tự sát, chỉ là trận pháp này vượt quá khống chế của hắn.

Hồn Thiên nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, hai tay nhanh chóng kết ấn, muốn thu trận pháp lại.

Nhưng sau khi thủ ấn của hắn đánh ra, hư không lại không có bất kỳ cái gì đáp lại, Lôi Long đầy trời như cũ cuồng bạo đánh phá xung quanh, toàn thân Hồn Thiên, trên dưới nhiều chỗ đã lộ ra cả xương trắng, nhìn thấy mà giật mình.

"Tên khốn, là ngươi giở trò quỷ?" Hồn Thiên tức giận hết mức rồi, hắn trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tiêu Phàm.

"Gặp báo ứng đi." Tiêu Phàm thờ ơ cười một tiếng, đưa ra dáng vẻ xem kịch vui.

"Ở trước mặt công tử khoe khoang trận pháp? Thật là một tên ngớ ngẩn." Trọc Thiên Hồng khinh bỉ nhìn Hồn Thiên, lắc lắc đầu nói: "Chỉ có một thân thực lực, đáng tiếc không có đầu óc."

Lông mày Hồn Thiên xoắn thành chữ xuyên (川), hắn lách mình nhanh chóng bay về phía khu vực không có sấm sét ở xa xa, nếu còn tiếp tục, không được bao lâu, sức mạnh linh hồn của hắn sẽ tiêu tan không ít.

Trong lòng Hồn Thiên có loại xúc động muốn chửi thề, việc này không phải là không may một cách bình thường, lần trước bị Tiêu Phàm công kích, linh hồn lực trực tiếp bị hạ xuống một tiểu cảnh giới.

Bây giờ thật vất vả mới khôi phục lại được Chiến Thần đỉnh phong, vậy mà có thể lại rơi xuống đến Chiến Thần hậu kỳ.

"Đừng chạy, ngươi chạy không thoát đâu, đừng lãng phí khí lực nữa." Tiêu Phàm nhìn thấy Hồn Thiên muốn chạy, lập tức nhắc nhở.

Hồn Thiên tất nhiên sẽ không nghe theo lời Tiểu Phàm, lách mình cực nhanh xông ra, nhưng mà đúng như Tiêu Phàm nói, Hồn Thiên di động tới đâu, lôi bạo vậy mà cũng di động theo tới đó.

"Đã nói mà không tin." Tiêu Phàm nhún nhún vai, dáng vẻ chuyện này không liên quan tới ta.

"Công tử, này sao lại thế này? Chẳng lẽ có liên quan tới việc trước đó ta hủy đi những tảng đá hình người sao?" Trọc Thiên Hồng nghi ngờ nói.

Mấy người Tiêu Linh Nhi cũng kinh ngạc không thôi, bọn họ thế mới biết tất cả hóa ra là do Tiêu Phàm giở trò quỷ.

"Tảng đá hình người lúc trước gọi là Dẫn Lôi Thạch, nguyên bản lôi điện đánh xuống, sẽ chỉ công kích người xung quanh Dẫn Lôi Thạch, nhưng ngươi phá hủy nó, không có Dẫn Lôi Thạch, lôi điện tất nhiên sẽ công kích người dùng thần hồn dẫn ra lôi điện." Tiêu phàm cười cười nói.

"Vậy tại sao chúng ta không có việc gì? Những lôi điện kia tựa như như có mắt cố ý tránh khỏi chúng ta." Tiêu Linh Nhi lại hỏi, mấy người Trọc Thiên Hồng cũng lộ ra vẻ tò mò.

Tiêu Phàm cười cười, chỉ vào một tảng đá hình tròn cánh đó khoảng một trượng nói: "Loại tảng đá này, tên là Hạo Nhiên Chính Khí Thạch, trong lúc vô hình lại phát ra một luồng hạo nhiên chính khí, hạo nhiên chính khí chính là khí chí dương, tất nhiên sẽ bài xích lôi điện cũng là chí dương."

"Khó trách công tử lựa chọn đứng ở bên cạnh tảng đá này, hóa ra chuyện là như vậy, cũng phải trách tiểu tử kia không may, mới học được chút trận pháp cũng dám ở trước mặt công tử khoe khoang, quả thực chính là mất mặt xấu hổ." Trọc Thiên Hồng cười ha hả.

Những người khác cũng cười, Hồn Thiên khoe khoang trận pháp trước mặt Tiêu Phàm, không phải tự rước lấy nhục nhã thì là cái gì?

"Đúng rồi, nếu như hắn cũng đứng ở trên Hạo Nhiên Chính Khí Thạch, vậy có phải cũng có thể ngăn cản lôi điện chi lực không?" Tiêu Linh Nhi đột nhiên lên tiếng nói.

"Lui ra phía sau!" Tiêu Linh Nhi còn chưa dứt lời, đột nhiên, Tiêu Phàm hét lớn một tiếng.

Phất tay, một luồng sức mạnh nâng nhóm người Tiêu Linh Nhi nhanh chóng lui về phía sau, xung quanh người hắn ngưng kết thành một vòng thần lực quang tráo, ngăn cản lôi điện oanh sát.

Sau lúc đám người Tiêu Phàm vừa rời đi, một thân ảnh bỗng nhiên rơi xuống vị trí trước đó bọn họ đứng, đứng trên Hạo Nhiên Chính Khí Thạch, ngoại trừ Hồn Thiên còn có thể là ai?

Tiếng nói chuyện của đám người Tiêu Phàm mặc dù không lớn, nhưng Hồn Thiên cũng nghe được rõ ràng, hắn bị lôi điện oanh sát chịu không được bao lâu nữa, nghe nói Hạo Nhiên Chính Khí Thạch có thể ngăn cản lôi điện, hắn không chút do dự lao đến.

Đuổi đám người Tiêu Phàm đi, Hồn Thiên có cảm giác được như ý, nhưng sau một khắc, Hồn Thiên đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức đại hủy diệt mãnh liệt lao về phía mình.

Trên đỉnh đầu hắn, một đạo lôi trụ rộng mấy trượng đánh thẳng xuống, giống như diệt thế cực quang gào thét mà tới, đáng sợ tới cực điểm, so với lôi điện trước đó oanh sát hắn không biết cuồng bạo gấp bao nhiêu lần.

Hồn Thiên muốn chạy, nhưng lại phát hiện thân thể của mình đột nhiên không thể động đậy được, mà khi hắn ngẩng đầu nhìn về Tiêu Phàm ở đằng xa, phát hiện khóe miệng Tiêu Phàm có chút giương lên.

"Ngươi lừa ta?" Hồn Thiên phẫn nộ toàn lực gầm thét, hắn như hiểu ra cái gì, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói: "Lừa ngươi? Ta không hề lừa ngươi, là do ngươi quá gấp, ta còn chưa nói xong, ngươi đã muốn chiếm lấy Hạo Nhiên Chính Khí Thạch."

Dừng một chút, Tiêu Phàm lại nói: "Vừa rồi quên nói, Hạo Nhiên Chính Khí Thạch đối với sinh linh bình thường không có quá nhiều tác dụng, tối đa cũng chỉ có thể trợ giúp một chút cho việc tu luyện chí dương công pháp.

Nhưng còn có một điểm, Hạo Nhiên Chính Khí Thạch đối với những âm vật như linh hồn lại có hấp lực cường đại, Hồn Tộc vốn không khác lắm so với linh hồn thể, cũng đều là thuần âm.

Mặt khác, âm vật nếu ở trên Hạo Nhiên Chính Khí Thạch, thì tương đương với việc phóng đại vô hạn âm khí ở trên người, sau khi lôi điện cảm ứng được, chẳng những sẽ không biến mất mà còn càng phát ra mãnh liệt!"

"Ranh con, nếu ta không chết, nhất định phải nghiền xương ngươi thành tro!" Hồn Thiên phẫn nộ gầm thét, đáng tiếc, tiếng gào của hắn trong nháy mắt bị lôi điện chi lực bao phủ.

Chỉ một lát sau, đã không thấy bóng dáng Hồn Thiên đâu nữa, Hạo Nhiên Chính Khí Thạch dưới chân hắn cũng nổ tung, hóa thành đá vụn bay đầy trời.