Vô Thượng Sát Thần

Chương 1661: Máu Nhuộm



Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, đối với thực lực của mình, hắn cũng nhận biết rõ ràng, hiện giờ lục biến Chiến Thần không thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn.

Dù sao, bây giờ hắn đã lĩnh ngộ được bốn loại Áo Nghĩa, mỗi loại đều đạt đến cấp độ ngũ biến Chiến Thần.

Nhất là Sinh Tử Áo Nghĩa, đã dung hợp vào nhau, khiến hắn đạt được một chút thu hoạch ngoài ý muốn.

Mười sáu Chiến Thần cảnh bị Tiêu Phàm lập tức giết chết, trong thời gian mấy nhịp thở, Tiêu Phàm đã giết chết mười tám Chiến Thần cảnh, thực lực như vậy đã chấn kinh toàn trường.

"Tiêu… Tiêu huynh đệ, sao ngươi lại mạnh như vậy?" Lục Nhất Trần lên tiếng đầu tiên, ánh mắt hắn nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy sùng bái.

Phải biết rằng Tiêu Phàm mới chỉ là ngũ biến Chiến Thần, vậy mà có thể lập tức giết chết mười sáu Chiến Thần cảnh, trong đó còn có lục biến Chiến Thần, nhìn khắp Ma Thành này, người có thể làm như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Long Vân Kiếm cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn vốn lo lắng Tiêu Phàm xuất hiện việc gì ngoài ý muốn, nhưng không nghĩ đến Tiêu Phàm lại biến thái như vậy.

Thanh Vân tiểu đội ở phía đối diện, sắc mặt trắng bệch, bọn họ vừa rồi còn nghĩ cùng với Long Kiếm tiểu đội cược xem bên nào giết được nhiều tu sĩ dị tộc hơn.

Hiện tại, bọn hắn còn chưa giết được người nào, mà Long Kiếm tiểu đội đã giết hết mười tám người.

Phải biết rằng mấy năm qua, bọn họ cũng chỉ giết được bằng đấy tu sĩ dị tộc mà thôi, thế mà trong thời gian chỉ mấy hơi thở Tiêu Phàm đã làm được.

Ai thua ai thắng, đã không cần nói cũng biết!

"Lúc này mới chỉ là bắt đầu." Tiêu Phàm khẽ lắc đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn vào trong sương mù dày đặc, mấy luồng khí thế vô cùng cường đại đang tới gần.

Cho dù là Tiêu Phàm, cũng lộ ra thần sắc lo lắng, người tới chí ít đều có tu vi Chiến Thần cảnh hậu kỳ trở lên.

Những người khác nghe vậy, cũng đồng loạt nhìn vào trong sương mù dày đặc, chỉ là bọn họ không cảm giác được điều gì, tuy vậy từ sắc mặt của Tiêu Phàm, bọn họ đều cảm thấy bất an.

Chờ đợi một lúc lâu, cũng không thấy dị tộc xuất hiện, có mấy người buông lỏng cảnh giác.

"Lui lại!" Đột nhiên, Tiêu Phàm quát to một tiếng, sắc mặt trầm xuống.

Phụt phụt ~

Lời còn chưa dứt, mấy đạo lưu quang từ trong sương mù dày đặc xông ra, tốc độ nhanh như thiểm điện, vô cùng kinh người, bay thẳng tới vị trí của hai tiểu đội.

Long Kiếm tiểu đội cùng Thanh Vân tiểu đội có mấy người không kịp phản ứng, trực tiếp bị mấy đạo lưu quang kia xuyên thủng, Thanh Vân tiểu đội thoáng cái đã chết bốn người, thân thể nổ tung, hóa thành một cơn mưa máu, cái gì cũng không lưu lại.

Long Kiếm tiểu đội cũng chết ba người, Triệu Văn, Triệu Vũ, Dịch Hân cũng bị mấy luồng ánh sáng sắc bén kia đánh trúng, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Hai mắt của Long Vân cùng Thanh Vân trở nên đỏ như máu, mấy người khác cũng sát khí ngút trời.

Cách mấy người không xa, trên hư không có bảy đạo thân ảnh, khí thế trên người mỗi người đều vô cùng hung hãn, chí ít cũng vượt qua Chiến Thần cảnh hậu kỳ.

"Một đám Chiến Thần cảnh trung kỳ liền muốn ngăn cản Lang Thần tiểu đội chúng ta?" Một nam tử mặc áo huyết bào trong đám người đột nhiên mở miệng, ánh mắt của hắn đảo qua toàn trường, phát hiện kẻ mạnh nhất cũng chỉ là lục biến Chiến Thần mà thôi, chúng không thèm để đám người này vào mắt.

"Giết đi, người ở thế giới này vẫn luôn tự phụ, để bảy tên Chiến Thần cảnh hậu kỳ ngăn giết chúng ta thì cũng thôi đi, kết quả là tất cả đều chết dưới kiếm của chúng ta, bây giờ lại lại phái đến một bầy kiến hôi?" Một hắc bào nam tử khác lại nói, ánh mắt nhìn về phía mấy người Tiêu Phàm như nhìn một đám người chết.

Tiếng nói vừa rơi xuống, khóe miệng của nam tử áo đen khẽ giương lên, hiện ra một nụ cười tà ác, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, khi trường kiếm màu đen rung động, sóng khí vô hình tan ra bốn phía.

Sóng khí nhìn qua hết sức bình thường, nhưng lại cho người ta cảm giác cực kì đáng sợ, dù là Tiêu Phàm sắc mặt cũng cứng lại.

"Bát biến Chiến Thần!" Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm, phán đoán thực lực nam tử áo đen.

Hắn đã cùng Chiến Lão Tam giao thủ qua, thực lực hắc bào nam tử này cùng Chiến Lão Tam không sai biệt lắm, đương nhiên, chắc cũng vừa đột phá bát biến Chiến Thần mà thôi, dù sao lúc ấy Chiến Lão Tam cũng bị áp chế thực lực.

"Áp chế thực lực?" Tiêu phàm đột nhiên khẽ nhíu lông mày lại, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.

Mình ở không gian tầng thứ sáu cùng tầng thứ bảy không phải đều bị áp chế thực lực sao, tại sao ở nơi này mình lại có thể phát huy ra toàn bộ thưc lực?

Trong lòng Tiêu Phàm nghi hoặc, không khỏi khẽ híp hai mắt, hắn có một số việc không dám xác định.

"Giết!"

Rất nhanh, Tiêu Phàm đã lấy lại tinh thần, Đồ Thần Đao lăng không chém ra một cái, một dải lụa màu đen xẹt qua chân trời, sau đó tại hư không tản ra, hóa thành vô số đao khí, đón lấy sóng khí ở phía đối diện.

Bùm bùm bùm! Từng đợt âm thanh bạo phá vang lên, rõ ràng chỉ là sóng khí, lại giống như kiếm khí của đao cương, tràn ngập sức mạnh đáng sợ.

Lát sau, kiếm khí tiêu tán, hư không khôi phục lại bình tĩnh, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Ồ?" Nam tử áo đen cảm thấy bất ngờ nhìn Tiêu Phàm, hiển nhiên bị một chiêu này của Tiêu Phàm mà chấn kinh.

Phải biết, cho dù là thất biến Chiến Thần, cũng không có khả năng ngăn trở một kích của hắn dễ như trở bàn tay như thế, tiểu tử này mới chỉ là một ngũ biến Chiến Thần mà thôi.

Nếu như bọn hắn biết thực lực của những thi thể tu sĩ dị tộc nằm trên đất kia, có lẽ không chỉ kinh ngạc đơn giản như vậy.

"Giết chết đám này, báo thù cho các huynh đệ!" Lúc này, Thanh Vân nổi giận gầm lên một tiếng, đánh giết về phía một tu sĩ dị tộc.

Hai người khác cũng không còn gì e ngại gì, tiểu đội của bọn hắn chết mất bốn huynh đệ, bây giờ chỉ còn lại ba người, điều này khiến bọn hắn sao có thể không giận?

Hiện tại, bọn hắn không nghĩ tới mình có phải đối thủ của tu sĩ dị tộc hay không, bọn hắn chỉ muốn giết chết đám ma đầu dị tộc này.

"Giết!" Long Vân cũng quát lớn một tiếng, sát khí ngút trời, ba người Dich Hân, Triệu Văn cùng Triệu Vũ chết đi khiến sát ý của hắn bộc phát tới cực điểm.

Lần trước đội viên Long Vân tiểu đội chết đã đả kích rất lớn đến bọn hắn, đến cuối cùng mặc dù bọn hắn thoát được một kiếp, nhưng lại gặp sự đối sử lạnh nhạt của vô số tu sĩ.

Lần này, mặc dù bọn họ đối mặt với tu sĩ dị tộc cường đại hơn, nhưng bọn hắn lại không e ngại điều gì nữa, bọn hắn sẽ không cho người khác cơ hội hiểu lầm bọn hắn.

"Đội trưởng!" Tiêu Phàm kêu to, mỗi người đối diện đều là Chiến Thần cảnh hậu kỳ, người của Long Kiếm tiểu đội cùng Thanh Vân tiểu đội sao có thể địch lại.

Nhưng mà, đám người Long Vân biết rõ hẳn phải chết, cũng không do dự chút nào, bọn hắn sẽ không bỏ chạy, cho dù chết, cũng muốn làm dũng sĩ một lần!

Hai mắt Tiêu Phàm đỏ bừng, trên người những người này, hắn nhìn thấy cái gọi là không lo không sợ, cái gọi là thề sống chết bảo vệ.

Hắn biết, có nhiều thứ, so với tính mệnh còn quan trọng hơn, chẳng hạn như tôn nghiêm! Chẳng hạn như tình nghĩa!

"Tiểu tử, đối thủ của ngươi là ta." Nhìn thấy Tiêu Phàm chuẩn bị xuất thủ, nam tử áo đen ở phía đối diện nhếch miệng cười một tiếng, một kiếm quét ra, lách mình liền xuất hiện ở trên Tiêu Phàm.

Trong thời khắc nguy hiểm, Tiêu Phàm vội vàng dùng Đồ Thần Đao ngăn trước người, ánh mắt của hắn thấy một cánh tay của Thanh Vân bị dị tộc tu sĩ chém đứt, ngực cũng bị chém một kiếm nhìn thấy mà giật mình.

"Long Vân, nếu ta thua, kiếp sau sẽ tiếp tục quen biết với ngươi." Thanh Vân ngửa mặt lên trời cười to, nhìn thấy Long Vân hung hãn không sợ chết, hắn biết, mình đã hiểu lầm Long Kiếm tiểu đội.

Bọn hắn không phải hạng người ham sống sợ chế, Long Kiếm tiểu đội cũng không phải hạng người ham sống sợ chết.

"Ồn ào!" Một tiếng quát nhẹ, nam tử khôi ngô của dị tộc chém ra một kiếm khiến cho Thanh Vân nổ tung thành từng mảnh, hóa thành một trận hư vô.

Thanh Vân, đến hài cốt cũng không còn!

"Đội trưởng!" Hai người khác của Thanh Vân tiểu đội kêu to, nhanh chóng chạy về phía Thanh Vân, đáng tiếc đã vô dụng, Thanh Vân đã thịt nát xương tan.

"Chết hết đi." Tên nam tử khôi ngô của dị tộc kia lại xuất thủ lần nữa, hai người Thanh Vân tiểu đội cũng không một người may mắn thoát khỏi, cả hai đều bị một kiếm chém chết, thi thể cũng bị kiếm khí xé rách.

"Dừng tay!" Tiêu Phàm kêu to, hai mắt đỏ như máu, hiện ra quang mang khát máu, trước đó đối với Thanh Vân, hắn còn có chút khúc mắc, nhưng đến thời điểm này, Tiêu Phàm lại phát hiện, Thanh Vân cũng rất đáng yêu.

Người dám vì Chiến Hồn đại lục hy sinh, ai dám nói bọn hắn không đáng yêu?

"Hôm nay, Sát Ma Thành được định là sẽ máu nhuộm thương khung, các ngươi chỉ là bắt đầu mà thôi." Nam tử khôi ngô kia tùy tiện cười to, chấn động thiên địa.