Vô Thượng Sát Thần

Chương 1751: Mở Ra Thiên Địa Lao Ngục



“Không cần, nếu lão nhị cần chúng ta giúp thì sẽ nói với chúng ta.” Tiêu Phàm trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu nói, trong mắt vẫn còn hơi mơ màng.

Mấy người nhìn Tiêu Phàm một cách cổ quái, luôn cảm thấy Tiêu Phàm đã có gì đó khang khác.

“Đi thôi, cùng ta về Tiêu gia xem xem.” Tiêu Phàm mỉm cười, chỉ là nụ cười này vẫn có chút gượng gạo.

Tạm biệt Quách Sĩ Thần xong thì mấy người Tiêu Phàm bay về phía Tiêu thành, Tiêu Phàm trở về rất khiêm tốn, chỉ báo cho nhị ca hắn Tiêu Hàn, sau đó tìm một viện tử yên tĩnh để ở lại.

“Lão tam, có phải ngươi có tâm sự gì hay không, ta luôn cảm thấy ngươi có tâm sự nặng nề.” Lăng Phong rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.

Mấy người Quan Tiểu Thất, Trọc Thiên Hồng, Kiếm La cũng nghi hoặc khó hiểu mà nhìn Tiêu Phàm, thế nhưng Tiêu Phàm khá là bình tĩnh.

“Không sao.” Tiêu Phàm cười cười: “Chờ lão nhị về, ta sẽ dẫn các ngươi đến một nơi, mọi người hãy chuẩn bị thật tốt.”

Tiêu Phàm không nói nên mấy người Lăng Phong cũng không tiện mở miệng hỏi dò mà chỉ đành rời đi.

Chờ được ba ngày thì Nam Cung Tiêu Tiêu cuối cùng cũng đến, lúc này mọi người mới đi ra khỏi phòng riêng của mình, bên cạnh Nam Cung Tiêu Tiêu lại có thêm một người nữa, đó là một nam tử trung niên cường tráng.

“Vãn bối bái kiến tiền bối Chiến La.” Tiêu Phàm hơi thi lễ nói, hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

Năm đó mấy người rơi xuống dưới sông băng của thành Tuyết Nguyệt Hoàng thì hắn đã gặp được Chiến La ở đó, Nam Cung Tiêu Tiêu cũng có được Chiến Thiên Kích tại đó.

“Tiêu điện chủ khách khí, Chiến La thất lễ rồi.” Chiến La chắp tay nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm hiện lên sự kinh ngạc, hắn ta vậy mà lại cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm từ trên người Tiêu Phàm.

“Lão tam, chuyện còn tốt hơn ta tưởng tượng nhiều, đi thôi, ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?” Nam Cung Tiêu Tiêu hơi kích động mà nói, hận không thể lập tức tiến đến nơi mà Tiêu Phàm nói tới.

“Đợi thêm mấy ngày nữa, Thi Vũ sẽ đuổi đến đây rồi.” Tiêu Phàm lắc đầu cười nói.

Bên ngoài hắn vẫn duy trì ý cười nhưng trong lòng lại vô cùng ngưng trọng, trong lòng hắn dâng lên một sự không yên mãnh liệt, chỉ là hắn không muốn khiến cho huynh đệ của mình lo lắng nên không hề nói với bọn họ.

“Thi Vũ cũng sắp tới?” Lăng Phong kích động nói: “Đã rất nhiều năm rồi không gặp nàng, không biết bây giờ nàng như thế nào.”

“Lão đại, bây giờ Thi Vũ đã là em dâu của chúng ta, ngươi cũng đừng nghĩ tới nữa.” Nam Cung Tiêu Tiêu cười ha hả, hiếm khi mới nổi hứng nói đùa.

Lăng Phong nâng tay vung qua, thế nhưng Nam Cung Tiêu Tiêu phản ứng rất nhanh, vọt thẳng đến bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Phàm tựa như trở lại dáng vẻ ở Học Viện Thần Phong năm đó, đột nhiên cười nói: “Các huynh đệ, mọi người hôm nay không say không về!”

“Không say không về!” Nam Cung Tiêu Tiêu là người đầu tiên kêu lên một cách hưng phấn.

Những người khác cũng đã rất lâu chưa thả lỏng như thế nên tất nhiên không tiện từ chối, màn đêm buông xuống, trong viện của Tiêu Phàm vẫn vô cùng náo nhiệt, mọi người đều cả đêm không ngủ.

Buổi chiều hôm sau, ba người Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu và Quan Tiểu Thất cùng đi vào phòng Tiêu Phàm, đóng kỹ cửa rồi bố trí một đạo kết giới.

“Mấy huynh đệ làm cái gì vậy?” Tiêu Phàm bị hành động của mấy người làm cho hoảng sợ.

“Tam ca, chúng ta biết ngươi không muốn các huynh đệ mạo hiểm, nhưng ngươi cũng không nên gách chịu một mình, nếu như coi chúng ta là huynh đệ thì hãy để các huynh đệ cùng nhau gánh vác.” Quan Tiểu Thất hít sâu rồi nói.

“Không sai, bao nhiêu năm nay đều là ngươi gánh vác thay chúng ta, mặc dù bây giờ nhị ca không bằng ngươi nhưng giúp ngươi một chút thì vẫn không thành vấn đề.” Nam Cung Tiêu Tiêu khí phách mạnh mẽ mà nói.

“Một đời người, vài huynh đệ!” Lăng Phong lời ít ý nhiều mà nói ra.

Trong lòng Tiêu Phàm hơi xúc động, vỗ vai mấy người rồi trịnh trọng nói: “Bây giờ ta không thể nói cho các ngươi biết, ta cần một chút thời gian để đi chứng thực một vài thứ, nếu như các ngươi tin tưởng người huynh đệ này thì hãy coi như chưa từng có gì xảy ra!”

Nhìn thấy mấy người hơi do dự, Tiêu Phàm lại nói: “Yên tâm, khi cần các huynh đệ giúp đỡ thì ta nhất định sẽ không mơ hồ.”

Ba người Lăng Phong nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên: “Phải rồi, đúng lúc ở đây lại có một việc ta muốn mọi người giúp đỡ.”

“Chuyện gì?” Ánh mắt Nam Cung Tiêu Tiêu sáng lên, không hề do dự mà nói.

“Mỗi người cho ta một cái bình máu nhỏ.” Tiêu Phàm tùy ý ném ra ba chiếc bình ngọc, cười cười nói.

“Chút lòng thành.” Quan Tiểu Thất trực tiếp cắt vào cổ tay, máu tươi nháy mắt phun ra, chẳng mấy chốc đã đầy bình ngọc, căn bản không hề có bất kỳ do dự nào, thậm chí ngay cả hỏi Tiêu Phàm lấy làm gì cũng không hỏi.

Lăng Phong và Nam Cung Tiêu Tiêu cũng vậy, ba người lập tức đưa bình ngọc đã chứa đầy máu tươi cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy ba bình ngọc, nói chuyện phiếm một lát rồi sau đó ba người mới rời đi.

“Tâm sự của ta biểu hiện ra rất rõ sao?” Tiêu Phàm cười chua xót, hắn đột nhiên lấy ra một chiếc ngọc phù truyền âm, bên trong truyền ra một giọng nói: “Phu quân, ta đã đến rồi!”

Nghe được mấy chữ này, vẻ mặt Tiêu Phàm chấn động, thấp giọng nói: “Có phải tất cả những suy nghĩ trong lòng ta chẳng mấy chốc có thể có được câu trả lời hay không?”

Đêm hôm đó, nhóm người Tiêu Phàm rời khỏi Tiêu thành, ngoại trừ ba người Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất còn có bốn người Kiếm La, Võ Nhược Phong, Trọc Thiên Hồng cùng với Chiến La.

“Lão tam, chúng ta sắp đi đâu?” Giữa không trung, Lăng Phong không nhịn được mà hỏi.

“Bí mật.” Tiêu Phàm cười thần bí, cũng không hề nói với mấy người.

Một canh giờ sau, lúc này bọn Tiêu Phàm mới dừng lại, Nam Cung Tiêu Tiêu và Lăng Phong cau mày nhìn cảnh sắc xung quanh.

Lăng Phong ngưng giọng nói: “Lão tam, đây không phải là thành Vô Song Thánh sao?”

“Vù!”

Tiếng nói vừa hạ xuống thì một bóng người màu trắng gào thét xông tới từ phía xa, nháy mắt liền xuất hiện ở bên cạnh, điều này khiến cho bọn Lăng Phong bị dọa không nhẹ.

Thế nhưng khi Lăng Phong và Nam Cung Tiêu Tiêu nhận ra bóng người kia thì trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cùng lúc đó liền kêu lên: “Thi Vũ (Tiểu ma nữ)!”

Không sai, người vừa tới không phải ai khác mà chính là Diệp Thi Vũ.

“Lăng Phong ca ca, Bàn tử, Tiểu thất, đã lâu không gặp.” Diệp Thi Vũ cười thản nhiên trong gió.

Chỉ duy nhất lúc tầm mắt nàng nhìn về phía Tiêu Phàm thì mới có một giây trở nên dịu dàng như nước.

Tiêu Phàm chỉ gật nhẹ đầu, tất cả đều bên trong sự im lặng, sau đó hắn hít sâu một hơi rồi bỗng nhiên nhìn về phía không trung, chuẩn bị đánh ra một quyền.

“Dừng tay!”’

Tiêu Phàm còn chưa ra tay thì đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến từ đằng xa, thế nhưng lại có một đạo huyễn ảnh chợt xuất hiện tại nơi cách bọn Tiêu Phàm không xa.

Mấy người Lăng Phong nhíu mày, bọn họ căn bản không hề quen biết nữ tử trước mắt, ngược lại Nam Cung Tiêu Tiêu lại có chút quen thuộc, thế nhưng lại không thể nghĩ ra.

“Vân Phán Nhi? Sao ngươi lại ở đây?” Tiêu Phàm hơi nhíu mày, khá bất ngờ.

Hắn nhớ rõ sau khi gặp Vân Phán Nhi một lần ở chỗ Tô Họa kia thì thành Vô Song Thánh bị Tô Họa đưa vào một không gian khác, đáng nhẽ Vân Phán Phi không thể xuất hiện ở đây mới đúng.

“Tiêu đại ca, ngươi không thể đi đến Thiên Địa Lao Ngục!” Trên mặt Vân Phán Nhi lộ ra vẻ lo lắng, sợ Tiêu Phàm làm ra chuyện gì quá đáng.

Công tử, ngươi chuẩn bị mở Thiên Địa Lao Ngục?” Nghe thấy lời của Vân Phán Nhi thì đồng tử của Kiếm La co rút một cái.

Nam Cung Tiêu Tiêu, Lăng Phong và Quan Tiểu Thất cũng kinh ngạc không thôi, hiển nhiên bọn họ đều biết đến Thiên Địa Lao Ngục, chỉ là bọn họ không ngờ Tiêu Phàm tới đây lại là để đi đến Thiên Địa Lao Ngục!

“Là Tô Họa bảo ngươi tới?” Vẻ mặt Tiêu Phàm cứng lại, nếu là người khác thì phỏng chừng Tiêu Phàm sớm đã vỗ một chưởng lên rồi.

Tiếc rằng Vân Phán Nhi là muội muội của Vân Khê nên tất nhiên Tiêu Phàm phải nể mặt nàng ta vài phần, ít nhất cũng không thể làm nàng ta bị thương.

“Không phải, là tự ta muốn tới.” Vân Phán Nhi lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên vẻ lo lắng, vội vàng nói: “Tiêu đại ca, nghe lời của ta, ngươi không thể mở Thiên Địa Lao Ngục, nếu không thì các ngươi đều sẽ chết!”