Vô Thượng Sát Thần

Chương 1793: Ta Còn Quá Nhân Từ



Người đã tin chưa?

Giọng nói bình thản, lạnh như băng cứ thế quanh quẩn bên tai đám người Tiếu Thiên Chi, tựa như một tia sét rầm vang, khiến đám người đó tê dại cả da đầu.

Họ không khỏi rùng mình khi nhìn vào đôi mắt của Tiêu Phàm, đôi mắt đó dường như có thể nhìn thấu linh hồn họ vậy, tất cả những thứ gì của họ dường như đều bại lộ hết thảy dưới đôi mắt đó.

Nếu là trước đây thì có lẽ họ đã xông lên tìm Tiêu Phàm để báo thù rồi, nhưng lúc này bọn họ không dám nhúc nhích một chút nào cả.

Trong nháy mắt có thể chém rụng một cánh tay của bát biến chiến thần trước con mắt của ba tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong, một kẻ có thực lực như vậy hoàn toàn khiến bọn họ khiếp sợ.

E rằng ngay cả đến Tiếu Thiên Long cũng không làm được!

Trước đây bọn họ không tin Tiêu Phàm có thể giết chết Tiếu Thiên Long, nhưng bây giờ thì bọn họ thực sự tin rồi, Tiêu Phàm còn mạnh hơn Thiếu Thiên Long rất nhiều.

Lời vừa nói ra, Tiêu Phàm không đợi cho đám người đó kịp phản hồi đã vụt biết mất khỏi phía trên Thần châu, một lần nữa khi xuất hiện, hắn đã ở ngay bên cạnh Sở Khinh Cuồng rồi.

Hắn lấy đan dược từ trong bình ra, nhét vào miệng Sở Khinh Cuồng.

“Công tử, nếu đây không phải là thuốc giải thật sự thì sao?” Kiếm La lo lắng nói.

Nghe thấy vậy, Tiêu Phầm đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Tiếu Thiên Chi, lạnh giọng nói: “Nếu không phải là thật thì tất cả bọn chúng sẽ phải chôn cùng với Sở huynh!”

“Là bình này!”

Nghe Tiêu Phàm nói vậy, Tiếu Thiên Chi cắn răng, vội vàng vứt ra một cái bình ngọc khác.

Nhát kiếm vừa rồi của Tiêu Phàm vẫn còn khiến cô ta hận trong lòng, cô ta thật không ngờ Tiêu Phàm lại không hề có khái niêm thương hoa tiếc ngọc gì cả, đến một nữ nhân cũng có thể giết.

Tiêu Phàm nhận lấy bình ngọc, hắn hơi híp mắt lại. Thật không ngờ cuối cũng hắn vẫn bị Tiếu Thiên Chi lừa gạt.

Nếu lúc nãy đưa giải dược kia cho Sở Khinh Cuồng nuốt, có khi nào mà huynh ấy lại bị trúng độc rồi chết không?

Vừa nghĩ Tiêu Phàm vừa mở bình ngọc thứ hai ra, nhưng điều khiến Tiêu Phàm kinh ngạc đó là trong chiếc bình này không hề có bất kỳ thứ gì cả.

“Hỏng rồi, có độc!”

Sắc mặt Tiêu Phàm tái đi, Tiếu Thiên Chi không thể nào đưa cho hắn một cái bình mà bên trong không hề có thứ gì cả, không cần nghĩ cũng biết, trong bình ngọc này chắc chắn có một loại độc dược nào đó, chỉ có điều nó không có màu, không có vị mà thôi.

Thời khắc Tiêu Phàm mở bình ngọc ra thì độc dược bên trong đã phát tán ra bên ngoài rồi.

Tiêu Phàm nhanh chóng cảm nhận được một luồng sương mù lúc ẩn lúc hiện bên trong kinh mạch. Khả năng kháng độc được trong cơ thể hắn cũng phải khó khăn lắm mới cản trở được, điều này khiến Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, huyết mặt của mình ngay cả Huyết Ma Thi Hồn Tán cực độc cũng có thể chống lại trong một khoảng thời gian, vậy mà bây giờ khó khăn lắm mới có thể ngăn trở

Điều đó chẳng phải chứng minh rằng độc dược này không thua Huyết Ma Thi Hồn Tán sao?

Tiêu Phàm vội vàng sử dụng Thí Thần thú, hút sạch toàn bộ độc dược trong huyết mạch ra, trong lòng hắn bỗng hiện ra một ý nghĩ:

“Chiếc bình ngọc thứ hai là độc dược, vậy thì chiếc bình ngọc thứ nhất chính là thuốc giải của Sở Khinh Cuồng.

Vừa nghĩ tới đây thì Tiêu Phàm đột nhiên ngã nhào xuống đất, sau đó lén nhét thuốc giải trong bình ngọc vào miệng Sở Khinh Cuồng, đồng thời hắn lấy ra vài cây kim châm, phong bế độc dược phát tán trong thân thể ba người Kiếm La.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một nhịp thở, đám người Tiếu Thiên Chi ở phía đối diện không hề nhìn thấy, họ chỉ thấy mấy người Tiêu Phàm đổ rạp xuống đất mà thôi.

“Công tử, có độc!”

Kiếm La sợ hãi kêu lên, Tiêu Phàm còn chưa kịp định thần đã ngã xuống bên bọn họ, bàn tay dán chặt vào cơ thể Kiếm La và một tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong khác.

Đầu ngón tay của Tiêu Phàm có hai vòng xoáy đang xoáy ngược chiều kim đồng hồ, không ngừng hút độc tố trong cơ thể hai người bọn họ ra.

Hai người đó vừa mới trúng độc nên Tiêu Phàm giải độc một cách hết sức nhẹ nhàng.

Nếu không phải Sở Khinh Cuồng lúc trước trúng độc quá nặng thì Tiêu Phàm đã chẳng cần phải đi tìm Tiếu Thiên Chi đòi thuốc giải, bởi vì bằng vào Thần Thông của hắn có thể hút hết khí độc ra ngoài.

Hai người Kiếm La cảm nhận được độc khí trong cơ thể mình đang nhanh chóng biến mất, họ nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc, nhưng Tiêu Phàm lại dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ.

“Đừng cử động, cho ta thời gian mười hơi thở.”

Tiêu Phàm truyền âm tới hai người.

Nếu không phải vì tranh thủ thời gian mười hơi thở thì Tiêu Phàm căn bản không cần diễn kịch cùng bọn họ, dùng một đao giết chết bọn kia là xong.

“Giờ mới phát hiện có độc thì quá muộn rồi!” Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, đó chính là Tiếu Thiên Chi cùng đám người đang đạp không bay lên, bay về phía Tiêu Phàm.

Mặc dù áo bào của Tiếu Thiên Chi vẫn còn dính máu tươi nhưng nàng ta đã kịp lấy cánh tay đứt trở lại. Cô ta còn tỏ ra đắc ý vì Tiêu Phàm chưa lấy được cánh tay bị đứt kia.

Nếu không đợi đến lúc tiêu phải có được thuốc giải thì cánh tay của nàng đã bị hắn nghiền nát rồi.

“Nếu đúng là người đã giết chết Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long vậy thì vừa hay ta sẽ mang đầu của người về lập công với Thần chủ, bõ công bản công đã hao phí Phệ Tâm Thần Tán.” Tiếu Thiên Chi nhe răng cười.

Giờ nàng không còn muốn Tiêu Phàm và Sở Khinh Cuồng làm nam nhân của mình nữa mà chỉ muốn giết chết bọn họ.

Nghe được mấy từ Phệ Tâm Thần Tán khiến đám thuộc hạ của Tiếu Thiên Chi run lẩy bẩy, không dám đứng gần đám người Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nghe thấy vậy thì sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn hết sức kinh ngạc, dù sao thì Tiếu Thiên Chi cùng với Tiếu Thiên Long và Tiếu Thiên Hoàng cũng là huynh muội, tại sao lại không có bất kỳ tình cảm huynh muội gì cả?

Chẳng lẽ sự cạnh tranh giữa các công chúa, vương tử ở Thương Sinh thần quốc lại lớn đến vậy? Đều muốn đối phương phải chết?

Nghĩ đến cảnh Tiếu Thiên Tà thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tiêu Phàm giết chết Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long khiến hắn càng thêm kinh ngạc.

Trong mắt Tiếu Thiên Chi, đám người Tiêu Phàm đã trở thành tù nhân, không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa rồi, nên bọn họ căn bản không hề để ý tới sự chuyển động nơi những đầu ngón tay của Tiêu Phàm.

“Công chúa, hay là cứ giết bọn chết hết bọn chúng để trừ hậu hoạn đi.”

Một lão giã Chiến Thần cảnh đỉnh phong đứng sau Tiếu Thiên Chi chau mày, lão ta luôn cảm thấy có một sự bất an trong lòng.

“Bổn công chúa còn định chơi đùa với bọn chúng, thôi bỏ đi, cũng coi như là đã báo thù được cho ca ca và muội muội rồi.”

Tiếu Thiên Chi gạt tay nói.

Bộ dạng đó, cứ như thể là nếu mà ta để cho các người chết thì đã quá nhân từ với các ngươi vậy.

“Vâng!”

Lão giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia cung kinh gật đầu, lão đưa tay vỗ mạnh vào đám người Tiêu Phàm.

“Xem ra ta đã quá nhân từ rồi.”

Cái đập tay của lão giả còn chưa chạm xuống thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, một đường kiếm dài xé nát chưởng lực, như thể một tia sét lia xẹt trong hư không.

Cảnh tượng đó đã dọa đám người Tiếu Thiên Chi không hề nhẹ, chúng lũ lượt lùi lại, còn lão giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong ra tay với Tiêu Phàm kia thì đứng nguyên tại chỗ, bất động.

Phập một tiếng, một tia huyết kiếm lao ra từ giữa chán lão giả, lão ta trợn trừng hai mắt, hiện rõ sự sợ hãi và sững sờ, lão không dám tin là bản thân mình lại chết như thế!

Giết chết Chiến Thần cảnh đỉnh phong trong nháy mắt.

Đám người Tiếu Thiên Chi đã tận mắt chứng kiến Tiêu Phàm giết chết bà lão Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia, nhưng bây giờ tận mắt thấy ở khoảng cách gần như thế này thật khiến bọn họ thêm phần kinh hãi.

Trong lòng bọn họ đang nghĩ nếu Tiêu Phàm ra tay với chính mình như vậy thì không biết bọn họ có còn sống sót nổi không?

Đáng tiếc rằng Tiêu Phàm không cho họ có thời gian để suy nghĩ nữa, một tia sáng như điện xẹt phóng về phía Tiếu Thiên Chi.

Muốn bắt giặc thì phải bất vua trước!

Chỉ cần bắt được Tiếu Thiên Chi, thì đám Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia sẽ dễ dàng đối phó hơn nhiều.

Mặc dù hiện tại Tiêu Phàm không hề sợ đám Chiến Thần cảnh đỉnh phong đó nhưng hắn không muốn bỏ qua cho Tiếu Thiên Chi.

Bởi vì nếu hắn giết chết một tên Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì tên còn lại sẽ nhân cơ hội đó đưa Tiếu Thiên Chi đi chạy trốn, như vậy sẽ khiến Tiêu Phàm phải lãng phí thêm thủ đoạn mới có thể đuổi bắt được.

Trải qua chuyện này, Tiêu Phàm lĩnh ngộ được thêm một đạo lý nữa, đó là: Có những người dù mình có nhân từ với họ thì họ cũng sẽ không biết cảm ơn, mà còn lấy oán báo ơn nữa.

“Cửu công chúa, cẩn thận!”

Hai Chiến Thần cảnh đỉnh phong còn lại nhìn thấy Tiêu Phàm muốn giết Tiếu Thiên Chi thì sắc mặt tái đi, lớn tiếng kêu lên.