Vô Thượng Sát Thần

Chương 1813: Công Dụng Kỳ Diệu Của Sinh Tử Luân Hồi Đồ



Ta vừa vặn còn thiếu hai đồng tử luyện dược, hai vị có lẽ muốn giúp?

Lời nói của Tiêu Phàm rất bình tĩnh, giống như một trưởng bối thưởng thức hai kẻ tiểu bối có thiên phú, ngữ khí rất thành khẩn.

Nhưng mà lời này, dừng ở trong tai Ngũ vương tử và Lục vương tử, lại cực kì chói tai!

Bọn hắn đường đường là vương tử của Thương Sinh thần quốc, trong thiên hạ, vẫn chưa có ai dám để bọn hắn làm đồng tử luyện dược, dù là những Thần Dược Sư uy tín lâu năm cũng không thể, huống chi là Tiêu Phàm?

Tu sĩ bốn phía nghe vậy, cũng không nhịn được hít một hơi lạnh, bọn hắn vừa mới lĩnh giáo qua vẻ phách lối của Tiêu Phàm, nhưng không ngờ lại phách lối đến như vậy.

Muốn để hai đại vương tử làm đồng tử luyện dược cho ngươi, đừng nói Ngũ vương tử và Lục vương tử không đồng ý, ngay cả Thần chủ cũng sẽ không đồng ý.

Lời này, không chỉ là vũ nhục hai đại vương tử, cũng là đang vũ nhục tu sĩ Thương Sinh thần quốc.

Ngay cả vương tử của Thương Sinh thần quốc cũng chỉ có thể làm đồng tử luyện dược, vậy những tu sĩ khác của Thương Sinh thần quốc thì sao, chẳng phải là ngay cả làm nô bộc cũng không có tư cách?

"Làm càn!"

"Muốn chết!"

Lục vương tử và Ngũ vương tử đồng thời gầm thét, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nộ sát đánh tới Tiêu Phàm.

Sau lưng Ngũ vương tử, xuất hiện một vùng huyết sắc hỏa diễm, che khuất cả một vùng trời, uy thế kinh thiên, xa xa nhìn lại, giống như một vòng thái dương màu máu.

Đồng thời, sau lưng Lục vương tử, cũng hiện lên một con hắc điểu to lớn, giống như hỏa diễm đang đốt cháy, toàn bộ hư không đều bị nuốt vào trong.

"Thiên Hỏa? Thiên Ô?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, ngay cả hắn cũng không thể không thán phục thiên phú của những vương tử và công chúa này.

Chiến Hồn của mỗi người, không ngờ đều có được Chiến Hồn vượt qua tuyệt phẩm bình thường, nếu là đặt ở Chiến Hồn đại lục, tuyệt đối bọn hắn tồn tại như tuyệt thế yêu nghiệt.

Đáng tiếc, bọn hắn gặp phải Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng có được Vô Tận Chi Hỏa và Thí Thần Chiến Hồn như vậy, không nói Vô Tận Chi Hỏa, ngay cả Thí Thần, cũng đủ cho những thiên tài bọn hắn ăn đủ rồi.

Thí Thần cũng tuyệt đối vượt qua tuyệt phẩm Chiến Hồn bình thường, hơn nữa thực lực của bản thân cũng sắp đạt tới Chiến Thần cảnh đỉnh phong, nếu như Tiêu Phàm thi triển năng lực Thí Thần, căn bản người bình thường ngay cả tư cách thi triển Chiến Hồn cũng không có.

Ngũ vương tử và Lục vương tử nhìn thấy Tiêu Phàm không hành động gì, trên mặt hai người lộ ra nụ cười tàn nhẫn, bọn hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi.

Không thể không nói, hai người vừa ra tay là nhất kích tất sát, xem như không giết chết Tiêu Phàm, đoán chừng cũng có thể làm trọng thương hắn, không cho Tiêu Phàm cơ hội phản kích.

Tiêu Phàm cảm nhận được một luồng áp lực khổng lồ, hắn không tránh không lùi, chân đạp Thái Huyền Thần Du Bộ trong nháy mắt xuất hiện ở gần Ngũ vương tử, bàn tay hóa trảo, chộp tới cổ họng của hắn.

"Cái gì?" Sắc mặt của Ngũ vương tử hoàn toàn thay đổi, tốc độ của Tiêu Phàm vượt quá tưởng tượng của hắn, hắn không phải Thần Dược Sư sao, làm sao có thể mạnh như vậy?

"Chém!" Thời khắc vội vàng, Ngũ vương tử điều động toàn lực lấy sức mạnh của thiên hỏa, ngưng tụ thành một thanh kiếm tuyệt thế hỏa diễm, giống như một thanh Huyết Dương Thánh Kiếm, trán phóng ra ánh sáng chói mắt, tức giận bổ xuống.

Làn da quanh thân Tiêu Phàm đều cảm thấy bị thiêu đốt vô cùng nhói đau, luồng sức mạnh kia khiến hắn cũng hơi run sợ, đối chiến một người Tiêu Phàm tự nhiên không sợ, nhưng hai người hợp lực, ngay cả Tiêu Phàm cũng phải kiêng kị mấy phần.

Hơn nữa, hắn lại không dám thi triển sức mạnh Vô Tận Chi Hỏa và Thí Thần, sợ ngộ nhỡ bại lộ thân phận, cho nên cũng chỉ có thể dùng sức mạnh Áo Nghĩa nghênh kích.

Thậm chí, ngay cả lực Áo Nghĩa, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể sử dụng lực hỏa diễm, lúc này hắn mới phát hiện, muốn không bại lộ thân phận điều kiện tiên quyết là bắt sống hai đại vương tử này, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

"Đúng rồi, vô tận chi hỏa có thể huyễn hóa."Đột nhiên Tiêu Phàm nghĩ đến cái gì rồi.

Chỉ một thoáng, sau lưng hắn, bỗng nhiên xuất hiện một con Huyết Sắc Hỏa Điểu to lớn, Hỏa Điểu không phải con nào khác, chính là con trước đó nuốt Phượng Hoàng Hỏa Diễm biến thành, cái hình thái này dĩ nhiên chính là Phượng Hoàng, hơn nữa còn là Huyết Phượng Hoàng.

Mọi thứ ở đây vẻn vẹn phát sinh trong một ý niệm, Huyết Phượng Hoàng sau lưng Tiêu Phàm kêu to một tiếng, đồng thời hóa thành một thanh kiếm hỏa diễm nghịch thiên mà lên.

"Một con Phượng Hoàng bình thường mà thôi, chẳng thể là địch thủ Thiên Hỏa của ta?" Ngũ vương tử khinh thường nói, Huyết Dương Thánh Kiếm kia tức giận bổ xuống, giống như một vương giả, quan sát thiên địa, vạn kiếm chớ địch!

Rầm rầm rầm!

Hỏa diễm ở giữa cả hai đụng vào nhau kịch liệt, khuấy động mây gió đất trời, kiếm khí sát phạt dày đặc hư không mỗi một tấc nơi hẻo lánh, trong nháy mắt viện lạc cảu khách sạn kia bị san thành bình địa, đại địa đều bị đốt cháy đen.

Tu sĩ chung quanh nhìn thấy cảnh này, giống như chạy bạt mạng sangbốn phía trốn xuyên mà đi, có vài tu sĩ cấp thấp chạy trốn không kịp, liền bị ngọn lửa kiếm khí tiêu diệt, hóa thành tro bụi.

Những người khác có thể nhìn thấy, trong biển kiếm khí cuả ngọn lửa kia, hai thân ảnh đụng vào nhau, lại giằng co lẫn nhau.

"Vốn dĩ ngươi chỉ là bát biến Chiến Thần mà thôi, hôm nay ngươi phải chết." Tiêu Phàm xuất thủ, Ngũ vương tử cũng hoàn toàn nhìn ra thực lực của Tiêu Phàm.

Một kẻ bát biến Chiến Thần, hắn thật đúng là không để trong lòng, đối với loại kia bất cứ lúc nào cũng có thể tuỳ tiện xóa bỏ.

"Kẻ bại là ngươi. " Tiêu Phàm thản nhiên nói, trong nháy mắt, đột nhiên một cái tay khác của hắn bắn ra mấy luồng ánh sáng, tốc độ không thể tưởng tượng được, ở trong ánh mắt kinh hãi của Ngũ vương tử, chỉ chớp mắt đã chui vào trong cơ thể của hắn.

"Cơ hội tốt." Cũng chính trong thời khắc lúc Tiêu Phàm và Ngũ vương tử giằng co đó, Lục vương tử bắt lấy cơ hội.

Hắn hơi chuyển động ý nghĩ, Hỏa Diễm Điểu màu đen đột nhiên hóa thành lợi kiếm, giống như cực quang gào thét tới, bắn về phía gáy Tiêu Phàm.

Mặt Tiêu Phàm biến sắc, một chưởng đánh bay Ngũ vương tử trước người, Ngũ vương tử phun ra mấy ngụm máu tươi, hung hăng rơi đập xuống đất.

Ngũ vương tử bị ba cây kim châm của Tiêu Phàm phong bế tu vi, tự nhiên không dậy được nữa.

Tiêu Phàm cũng khéo làm chủ sức mạnh một kích này, bằng không mà nói, trực tiếp khiến Ngũ vương tử chấn động ngay rơi xuống cũng không rơi xuống được.

Chỉ là một kích này của Lục vương tử, lại là cực kì trí mạng, vốn dĩ Tiêu Phàm không kịp ngăn cản, một khi bị đánh trúng, hắn đoán chừng hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

Thời khắc mắt thấy ngọn lửa lợi kiếm màu đen sắp chém trúng gáy, đột nhiên một ý niệm trong đầu Tiêu Phàm hiện lên, một bức tranh đường vân đen trắng gặp nhau xuất hiện ở sau gáy.

Trong nháy mắt bức tranh xuất hiện, tất cả đường vân đều xoay tròn, và ngưng tụ thành một vòng xoáy, ngọn lửa lợi kiếm màu đen vừa lúc đứng ở phía trên vòng xoáy.

Sau một khắc, chuyện quỷ dị phát sinh, chỉ thấy khí tức của ngọn lửa lợi kiếm màu đen chậm rãi yếu dần, cuối cùng bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một vòng thần lực quét sạch ra.

Vòng xoáy sinh ra một lực hút, trong nháy mắt hút sạch luồng thần lực không còn một giọt, không sót lại bất cứ cái gì.

Tiêu Phàm cũng lau mồ hôi lạnh cho mình, vừa rồi trong khoảnh khắc đó, suýt nữa hắn đã kích phát Tu La thần thể, thậm chí là sức mạnh của Thí Thần thú.

Chỉ là hắn không ngờ, Sinh Tử Luân Hồi Đồ lại có thể tự hành hộ thể, chẳng những phá hủy một kích của đối phương, mà còn nuốt sạch sức mạnh của đối phương.

Sau khi nuốt luồng sức mạnh kia, thậm chí Tiêu Phàm cảm thấy thần lực của mình lại nhiều thêm mấy phần.

"Sinh Tử Luân Hồi Đồ lại có thể hóa giải công kích của đối phương, cũng có thể chuyển hóa sức mạnh thành thần lực của mình?" Trong lòng Tiêu Phàm dậy sóng.

Nếu thật là như vậy, dưới tình huống thế lực ngang nhau kia, hao tổn của mình cũng có thể mài chết đối phương.

Năng lực này, đơn giản là quá biến thái!

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm đối với dung hợp chín thành, thậm chí mười thành Sinh Tử Áo Nghĩa càng thêm mong đợi.

"Sinh Tử Luân Hồi Đồ có lẽ không phải chỉ có tác dụng này, tác dụng lớn nhất của nó hẳn là ở phương diện giết người và cứu người mới đúng." Rất nhanh Tiêu Phàm liền bình tĩnh lại.

"Tiểu tử, bảo bối vừa rồi của ngươi là cái gì?" Lục vương tử nhìn thấy Tiêu Phàm bình yên vô sự, lông mày hơi nhíu lại, thần sắc thì vẫn luôn rất bình tĩnh.

"Ngươi không cần thiết phải biết." Tiêu Phàm thản nhiên nói, làm sao hắn có thể nói bí mật của Sinh Tử Luân Hồi Đồ cho người khác biết?

Lập tức hắn bước từng bước một đi đến Lục vương tử, giọng nói lạnh lùng: "Hiện tại đến lượt ngươi."