Vô Thượng Sát Thần

Chương 1877: Sát Ý Dâng Trào



Tiêu Phàm xoay vòng Càn Khôn Định Thiên đỉnh, nện thằng vào một chiến sĩ Hoàng Kim, sau đó thúc giục huyết mạch Tu La trong cơ thể, sức mạnh trong người hắn một lần nữa tăng vọt.

Những đợt khí cuồng bạo dâng lên tràn ngập xung quanh, đến ngay cả hư không cũng trở nên rung động, sự công kích của Tiêu Phàm quả thật đáng sợ.

Sức mạnh lúc này của hắn mạnh hơn rất nhiều so với lúc hắn chiến đấu với Thanh Phong lão tổ.

Một tiếng nổ ầm vang lên, tên chiến sĩ Hoàng Kim kia bị Tiêu Phàm nện cho một đỉnh biến thành cái bánh nhân thịt, chiến giáp Hoàng Kim ép chặt lấy cơ thể, từng tia máu tươi phun ra từ bên trong.

Mặc dù hắn không đập nát được chiến giáp Hoàng Kim nhưng lại khiến tu sĩ bên trong chiến giáp Hoàng Kim nát bét.

Đối với hắn mà nói, hiệu quả là như nhau, chỉ là có thêm ít máu tươi mà thôi.

“Giải quyết đám chiến sĩ Hoàng Kim này trước rồi tính.” Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ. Mặc dù đám mặc áo đen khá đông nhưng đám chiến sĩ Hoàng Kim này lại nguy hiểm hơn nhiều.

Ngoại trừ sương mù thì căn bản không có cái gì có thể xuyên qua được lớp chiến giáp hoàng kim, nếu không thì Tiêu Phàm đã chẳng phải chiến đấu tốn sức đến thế!

Ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang lên, đám đông chỉ nhìn thấy từng chiến sĩ Hoàng Kim bị một luồng sức mạnh đập bay, mọi người không khỏi rùng mình.

Bọn họ đã từng chứng kiến rất nhiều thủ pháp giết người, nhưng giống như của Tiêu Phàm tức là dùng tiểu đỉnh công kích điên cuồng thế này thì đúng là lần đầu tiên.

Phía xa, lại có thêm hai bóng người nữa bay tới, nhìn trận chiến ở phía xa với khuôn mặt mịt mờ.

“Thanh Phong lão quỷ, ngươi nói xem tiểu huynh đệ gọi chúng ta tới làm gì? Đừng nói là hắn cũng tham gia chiến đấu đấy nhé?” Một lão đầu mặc áo trường bào đỏ nói một cách đầy nghi ngờ.

Thanh Phong lão tổ không nói gì, ánh mắt hắn nhìn theo bóng dáng kẻ đang nắm chắc tiểu đỉnh trong tay kia, khóe miệng hơi co giật.

Cảnh tượng này quá quen thuộc với hắn. Hôm đó, hắn dẫn theo người đi vây giết Tiêu Phàm cũng chẳng phải bị đập như thế sao?

Giờ đây tên tiểu tử này lại dám công kích Thần Cung điên cuồng như vậy?

Mặc dù đã thay đổi dung mạo nhưng Thanh Phong lão tổ chỉ cần nhìn là nhận ra ngay Tiêu Phàm, thực ra là hắn đã quá quen thuộc cái tiểu đỉnh trong tay Tiêu Phàm kia.

“Có vẻ như hắn đã đang chiến đấu rồi.” Thanh Phong lão tổ chăm chú nhìn Tiêu Phàm.

“Ở đâu?” Xích Vân lão tổ quét mắt nhìn chiến trường nhưng không hề phát hiện ra bóng dáng của Tiêu Phàm.

Nhưng khi hắn nhìn theo hướng mà Thanh Phong lão tổ đang nhìn thì đột nhiên hai mắt trợn trừng: “Dung mạo mà lúc trước chúng ta gặp, không phải là dung mạo thật của hắn?”

“Có ra tay hay không?” Xích Vân lão tổ hít một hơi thật sâu, nhìn Thanh Phong lão tổ nói.

Thương Sinh thần quốc đã tồn tại sừng sững không đổ theo cả vạn năm thời gian thì không dễ bị sập xuống như vậy đâu, đến lúc đó nếu nó không đổ thì có thể tất cả bọn chúng sẽ đều bị Tiếu Thương Sinh thanh tẩy.

“Làm người phải có chữ tín.” Thanh Phong lão tổ thở dài, trong lòng thầm nói thêm một câu: “Kẻ này đi tới đâu thì nơi đó cũng có người gặp xui xẻo, hi vong người đó không phải là ta.”

Dứt lời, Thanh Phong lão tổ hóa thành một trận cuồng phong lao vào trận chiến ở nơi xa, Xích Vân lão tổ cười điên cuồng, hóa thành một ngọn hỏa diễm cũng gào thét lao đi.

Có thêm Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ cùng gia nhập, áp lực của đám người Kiếm La giảm đi rất nhiều. Mặc dù thực lực của bọn họ không yếu nhưng thực lực của đối phương quá mạnh, hơn nữa hoàn toàn áp đảo bọn họ về số lượng.

Trên cơ thể bọn họ ít nhiều cũng đã bị thương, đặc biệt là Vân Hạc và Võ Nhược Phong được chăm sóc rất đặc biệt, đối diện bọn họ chính là năm cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong của nhóm Chiến Thiên Nhất.

“Vân Hạc, ngươi dám phản bội Chiến Thần điện?” Chiến Thiên Nhất nhìn Vân Hạc bằng thần sắc lạnh lẽo.

“Lúc trước lão hủ mù quáng không biết gì, cuối cùng thì ta cũng đã biết Chiến Thần điện mới chính là kẻ phản bội Chiến Hồn đại lục, Chiến Thiên Nhất, các người đều sai cả rồi.” Vân Hạc lắc đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Ta thấy Tiêu Phàm đã thi triển Chủng Ma Thuật với các ngươi rồi?” Chiến Thiến Nhất nhíu hai mắt lại, trong lòng hắn làm gì chẳng rõ, chỉ là hắn không phản kháng nổi mà thôi.

“Nói nhiều cũng vô ích, đánh đi.” Vân Hạc dường như đã nhìn thấu hết sinh tử vậy.

“Ta đã sống trong âm mưu nhiều năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể thức tỉnh lại rồi, vừa hay giết để thoải mái.” Võ Nhược Phong cũng cười điên cuồng, lao lên không chút sợ hãi.

“Vân Hạc, Võ Nhược Phong đừng qua đó!” Kiếm La kêu lên, thực lực của đám người Chiến Thiến Nhất không hề yếu, hơn nữa xung quanh còn có không ít bọn mặc áo đen, hai người họ lao lên chẳng khác gì tự tịm đến cái chết.

“Kiếm La, xin lỗi Tiêu điện chủ giúp ta.” Vân Hạc quay đầu lại cười nhưng sao đó lao lên một cách bất chấp.

“Kiếm La huynh, nói dùng với công tử, ta thua rồi.”

Võ Nhược Phong cười điên cuồng, lao vào vòng vây của đối phương.

“Giết!” Hai mắt Kiếm La đỏ lên, Sát Lục Áo nghĩa điên cuồng gào thét xung quanh, tiếng ngàn vạn kiếm khí vang lên chói tai, huyết hải dưới chân chảy cuồn cuộn.

Những ngày qua, sự thù hận của Kiếm La đối với Vân Hạc và Võ Nhược Phong đã không còn, những người đó chỉ bị người khác che mắt mà thôi chứ bản tính của họ không hề xấu.

Có thể trước đây Kiếm La chỉ ước sao bọn họ sẽ chết nhưng những ngày qua khi ở cùng nhau thì Kiếm La đã coi họ như người một nhà rồi.

Sở Khinh Cuồng cũng đại sát tứ phía, vết kiếm trên người hắn càng lúc càng nhiều, máu tươi bắn ra.

Trong những cuộc hỗn chiến như này, cái cần khảo nghiệm không phải là thực lực tuyệt đối của một người, có những lúc chỉ cần bất cẩn không để ý là đã có thể mất mạng rồi.

“Chết!”

Lúc này, một tiếng nổ từ xa vang lên, kiếm khí của Chiến Thiên Nhất bao phủ lấy Vân Hạc Và Võ Nhược Phong trong nháy mắt, rồi không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa.

Từng tiếng nổ rền vang, hai tên cường giả bên cạnh Chiến Thiên Nhất nổ tung, một luồng kiếm khí đâm xuyên thủng bờ vai của Chiến Thiên Nhất, máu tươi bắn ra tung tóe.

“Vân Hạc, Võ Nhược Phong!” Kiếm La hét lên giận dữ, nhưng đáng tiếc hắn không làm được gì cả, đám mặc áo đen quá đông, đông đến mức họ giết không hết.

Hơn nữa, thực lực của bọn họ không hề yếu, nên không dễ giết như vậy.

“Mười tám tên.” Tiêu Phàm cầm Càn Khôn Định Thiên đỉnh trong tay, một lần nữa nện trúng một tên chiến sĩ Hoàng Kim khác, số người bị giết chết càng lúc càng đông, sát lục huyết khí trên người hắn càng lúc càng mạnh.

Lúc này, Tiêu Phàm nghe thấy tiếng hét giận dữ của Kiếm La liền vội quay đầu thì thấy Vân Hạc và Võ Nhược Phong bị kiếm khí nuốt sạch.

“Chết đi cho ta!” Sự tức giận và khí thế trên người Tiêu Phàm tăng vọt, huyết khí cuồn cuộn bành trướng ra mãnh liệt, hai mắt đỏ rực, hiện ra những tia đầy khát máu.

“Kiếm Hồng Trần, giao lại chỗ nãy cho ta, huynh đi đối phó với bọn chúng đi.” Đột nhiên giọng nói của Tiếu Thiên Vận vang lên bên tai.

Tiêu Phàm khẽ cắn môi, lao đi giết đám người mặc áo đen kia. Hắn vốn tưởng đám người Vân Hạc có thể chống cự thêm một lúc nữa, dù sao thì số lượng chiến sĩ Hoàng Kim ít nhưng bọn chúng lại là những kẻ nguy hiểm nhất.

Nhưng thật không ngờ hai người họ lại bị Chiến Thiên Nhất giết chết, bảo sao Tiêu Phàm không giận cho được?

Thoát một cái, Tiêu Phàm đã xuất hiện bên cạnh chỗ Vân Hạc và Võ Nhược Phong ngã xuống, sát ý đáng sợ bộc phát ra trên người hắn. Tiêu Phàm nâng trường kiếm lên, nhìn Chiến Thiên Nhất phía đối diện đầy phẫn nộ: “Ngươi đáng bị băm thây trăm đoạn!”

Thấy đôi mắt u tối của Tiêu Phàm, Chiến Thiên Nhất không khỏi rùng mình, ánh mắt đó quả thật đáng sợ.

Hắn trước đây không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, huống hồ là bây giờ?

Mấy ngày gần đây hắn nghe được không ít chuyện liên quan tới Tiêu Phàm, đến ngay cả Chiến Thần cảnh đỉnh phong như Thanh Phong lão tổ còn không phải là đối thủ của Tiêu Phàm chứ đừng nói gì đến Chiến Thiến Nhất hắn?

Cảnh tượng Tiêu Phàm oanh sát chiến sĩ Hoàng Kim lúc nãy vẫn còn đang in sâu đậm trong đầu Chiến Thiên Nhất.

“Nhanh, mau giết hắn, mau giết hắn!” Chiến Thiên Nhất kêu to sợ hãi, từ từ lùi lại phía sau.

Hai tên còn lại sống sót cũng lộ rõ vẻ sợ hãi, lúc trước chúng còn nghĩ giết Tiêu Phàm chỉ đơn giản như giết chết một con gà, nhưng cảnh tượng Tiêu Phàm đánh giết chiến sĩ Hoàng Kim lúc nãy đã khiến trong lòng bọn chúng phát lạnh mất rồi.

“Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ.” Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, không chứa đựng bất cứ tình cảm nào, sát ý trên người hắn không ngừng dâng cao, đưa tay vung kiếm lên.