Vô Thượng Sát Thần

Chương 1880: Nước Ấm Nấu Ếch



Khí thế quanh thân Tiêu Phàm không ngừng kéo lên, sát phạt kiếm khí gầm rít, lộ ra Tu La Áo Nghĩa đáng sợ tràn đầy khí tức chết chóc, ngay cả hư không dường như đều không chịu nổi luồng uy áp đó.

Tiếu Thương Sinh có mạnh không?

Hiển nhiên rất mạnh, nhưng Tiêu Phàm cũng không yếu, nếu như ngay cả một bộ thế thân khô cứng của Tiếu Thương Sinh cũng không đánh được, thì hắn cũng không cần thiết phải đối đầu với bản thể thực sự của Tiếu Thương Sinh.

Đương nhiên, Tiếu Thương Sinh trước mắt mà Tiêu Phàm đối mặt, hắn cũng không dám coi thường, ai biết lão già này còn có thủ đoạn gì nữa.

Bang bang!

Từng đợt va chạm kịch liệt truyền đến, thân ảnh của hai người dâng cao, rất nhanh liền biến mất trước mắt mọi người, cuốn vào sâu trong không trung.

Người bình thường căn bản không theo kịp tốc độ của hai người, cũng không dám tuỳ tiện tới gần họ, sợ vạ lây.

"Giết, một tên cũng không tha!" Trên không trung, một tiếng nổ ầm truyền đến, là tiếng thét giận dữ của Tiếu Thương Sinh, hiện giờ Tiếu Thương Sinh đã hoàn toàn phẫn nộ.

"Một tên cũng không tha!" Tiếu Thiên Tà lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh lùng nhìn những hắc y nhân kia.

Lời vừa dứt, thân hình của hắn liền biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, hai người áo đen cách đó không xa bị một kiếm chém đôi.

Những người này, tử trung vì Tiếu Thương Sinh, bọn chúng không thể nào đầu hàng, dù là Tiếu Thương Sinh chết đi, bọn chúng cũng sẽ chấp hành mệnh lệnh của Tiếu Thương Sinh.

"Giết!" Đám người cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục chém giết, ngươi không tử thì là ta vong.

Việc đã đến nước này, mỗi người đều không mong chờ sự may mắn, về phần sống chết của Tiếu Thương Sinh, liền tạm thời giao cho Tiêu Phàm.

Tiếu Thiên Cơ híp hai mắt nhìn đám người áo đen, không ngừng quét mắt ra chung quanh, tựa như đang chờ đợi cái gì đó xuất hiện.

Nếu như nói, còn có ai không nhiễm mảy may vết máu, cũng chỉ có Tiếu Thiên Cơ hắn, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ để chứng minh thực lực nổi trội của hắn, một trong tam đại công tử.

"Lão bát, bảo người của ngươi cẩn thận một chút, Ảnh Thần Vệ còn chưa xuất hiện." Tiếu Thiên Cơ truyền âm cho Tiếu Thiên Tà.

Tiếu Thiên Tà cau mày, thần sắc cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng, nếu như không có Tiếu Thiên Cơ nhắc nhở, hắn thực sự không phát hiện ra vấn đề này.

Những người áo đen trước mặt này, giống như tử sĩ, không có bất kỳ cảm xúc nào, hơn nữa ra tay vô cùng chậm chạp, không có chút gì tinh anh.

Tiếu Thiên Tà biết sự kinh khủng của Ảnh Thần Vệ, những người đó, gọi là vạn dặm chọn ra một người cũng không lại, kẻ yếu nhất cũng là tu vi cửu biến Chiến Thần.

Nghe đồn, họ đều là sát thủ tuyệt đỉnh, có một vài Chiến Thần đỉnh phong, còn khủng khiếp hơn so với cấp độ của những nhân vật lão tổ như Thanh Phong trưởng lão.

Lực lượng này đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, không thể không khiến Tiếu Thiên Tà kiêng kị.

Hơn nữa, đến bây giờ Tiếu Thương Sinh còn chưa dự định để cho lực lượng kia ra tay, chẳng lẽ hắn còn dựa dẫm vào thế lực nào khác?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiếu Thiên Tà bừng tỉnh lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, hắn giờ đây chỉ hi vọng, Tiêu Phàm có thể thắng được.

Trên không trung, hai luồng âm thanh đang va chạm kịch liệt, âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra bốn phía.

Bên trong vô tận tinh không, có một đạo sương mù xám xịt, bao phủ lấy biên giới, nơi đó chính là kết giới mảnh thiên địa này, dù là cường giả Thiên Thần cũng không đánh vỡ được.

"Tiểu tử, ngươi quả thực rất mạnh, nhưng chỉ dựa vào ngươi mà muốn đối phó với bản Thần chủ, vẫn còn xa." Tiếu Thương Sinh ngạo mạn nhìn Tiêu Phàm.

Mặc dù bị Tiêu Phàm bất thình lình chém đứt hai ngón tay, nhưng hắn vẫn không xem Tiêu Phàm là gì.

Dù sao, năm đó Tu La điện chủ là Chiến Thần cảnh đỉnh phong mà hắn cũng không thèm để ý tới, huống chi Tiêu Phàm chỉ là cảnh giới bát biến Chiến Thần?

"Không vội, chúng ta cứ từ từ tiến tới." Tiêu Phàm mỉm cười, tựa như cùng một lão bằng hữu nói chuyện.

Thân ảnh của hắn nhanh chóng chớp động, mỗi một kiếm đều hết sức hiểm độc, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, khí thế trên người cũng không ngừng dâng cao.

"Ngươi nghĩ có thể giết ta?" Trong giọng nói của Tiếu Thương Sinh lộ ra ý khinh thường.

Luận về hao mòn Thần lực, Tiếu Thương Sinh thật sự chưa phải là đối thủ của Tiêu Phàm, Tiêu Phàm trẻ tuổi khí thế hừng hực, còn hắn đã khô cạn huyết khí, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng người chịu không nổi lại là hắn.

Tiêu Phàm không biết rằng, làm hao mòn thần lực của Tiếu Thương Sinh thực sự là một cách, nhưng chẳng qua là hắn chưa nghĩa đến.

Tiếu Thương Sinh dù sao cũng là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, hắn muốn chạy trốn, Tiêu Phàm cũng không thể giết chết hắn, nếu như muốn hao mòn, vậy cũng nhất định phải làm cạn kiệt huyết khí và sinh cơ của Tiếu Thương Sinh.

Chỉ cần huyết khí của hắn hao kiệt, hiển nhiên phải thử nghiệm đoạt xá, đây là cơ hội sống sót duy nhất của linh hồn phân thân này.

"Ngươi muốn dùng ta mài kiếm?" Tiếu Thương Sinh đột nhiên híp hai mắt nhìn Tiêu Phàm, sâu trong đồng tử hiện lên sát ý nồng đậm.

Tiếu Thương Sinh hắn, đường đường cường giả Thiên Thần, lại bị người khác dùng để mài kiếm, đây quả thực là sự sỉ nhục đối với hắn.

Cho dù bây giờ hắn chỉ là một bộ linh hồn phân thân, cũng không chấp nhận người khác coi thường.

"Vậy phải xem ngươi có tư cách để ta mài kiếm hay không." Kiếm trong tay Tiêu Phàm không hề dừng lại một chút nào.

Hắn như vậy không thể nói là không cuồng vọng, Tiếu Thương Sinh ngươi tự cho rằng ngươi là đá mài kiếm là sỉ nhục đối với ngươi, nhưng trong mắt ta còn phải xem ngươi có tư cách này hay không.

Tiếu Thương Sinh không biết Tiêu Phàm lấy ở đâu ra sự tự tin, hắn đã thi triển Tu La thần thể, kích hoạt Tu La huyết mạch, tối đa cũng chỉ có Tu La thần nhãn và Tu La thần dực chưa thi triển.

Nhưng thực lực như vậy ngay cả làm bị thương hắn cũng không làm được, lại càng không cần phải nói đến giết hắn.

Cho dù Tiêu Phàm thi triển Tu La thần nhãn và Tu La thần dực thì sao, chẳng lẽ một đôi mắt và một đôi cánh còn có thể giết chết mình hay sao?

Xẹt xẹt…

Tiêu Phàm chém ra từng nhát kiếm không biết mệt mỏi, hư không khắp nơi đều là kiếm ảnh, Sinh Tử Áo Nghĩa và Tu La Áo Nghĩa đều được hắn thi triển đến cực hạn.

Ngay từ đầu quả thực không thể gây tổn thương đến Tiếu Thương Sinh, nhưng theo thời gian trôi qua, tốc độ của Tiêu Phàm càng lúc càng nhanh, ngẫu nhiên có thể lưu lại trên người hắn một vết kiếm.

Bên trong vết kiếm kia ẩn chứa một sợi Sinh Tử Áo Nghĩa, Tiếu Thương Sinh rất dễ dàng có thể hủy đi, cũng không mấy bận tâm.

Nhưng mấy canh giờ về sau, Tiếu Thương Sinh cuối cùng cũng cảm giác có chút không ổn, huyết khí trên người hắn đang từ từ giảm bớt, mặc dù tốc độ rất chậm, rất khó phát hiện, nhưng quả thực có giảm bớt.

Đột nhiên, đồng tử Tiếu Thương Sinh bỗng nhiên co rụt lại, phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm: "Ngươi muốn làm hao mòn huyết khí của ta?"

Huyết khí của hắn không chịu được hao mòn, nếu lại tiếp tục, đoán chừng không bao lâu huyết khí trong cơ thể sẽ bị Sinh Tử Áo Nghĩa của Tiêu Phàm hấp thụ hầu như không còn.

Tiếu Thương Sinh rốt cuộc hiểu rõ tính toán của Tiêu Phàm, hắn đang dùng nước ấm nấu ếch, đợi khi bản thân phát hiện ra thì đã chậm.

Tiêu Phàm nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, khí thế trên người đột nhiên cuồn cuộn dâng lên, Tu La thần dực thoáng hiện, khí thế quanh thân Tiêu Phàm tăng vọt hơn mấy lần.

"Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!" Tiếu Thương Sinh thét lên một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy xuống phía dưới.

"Bây giờ muốn chạy, có phải đã muộn rồi không?" Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, đỉnh đầu của hắn bỗng nhiên bay ra một đạo lưu quang, chặn đường đi của Tiếu Thương Sinh.

Đó là một bức tranh to lớn, phía trên lưu động hai luồng khí tức hoàn toàn tương phản, ngưng tụ thành một vòng xoáy, điên cuồng hấp thụ chút sinh cơ còn sót lại bên trong cơ thể Tiếu Thương Sinh.

Rất hiển nhiên, đây chính là Sinh Tử Luân Hồi Đồ, luận về tước đoạt sinh cơ, dù là Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ, cũng không nhanh bằng Sinh Tử Luân Hồi Đồ.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm liên tiếp chém ra cơ số đường kiếm, từng đường Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ màu xám quét ngang chân trời, vây thành một hình cầu, bao phủ lấy Tiếu Thương Sinh.

Sự việc tới quá nhanh, thân hình Tiếu Thương Sinh bị Sinh Tử Luân Hồi Đồ ngăn trở, lập tức đã mất đi cơ hội chạy trốn.

Bây giờ hắn muốn chạy trốn, đoán chừng chút huyết khí cuối cùng trong bộ thân thể này đều sẽ bị hấp thụ đến cạn kiệt, đến lúc đó đón tiếp hắn sẽ là những ảo ảnh kỳ dị.

Đến tận bây giờ, Tiếu Thương Sinh mới phát hiện, tiểu tử này khó chơi hơn nhiều so với mình tưởng.