Vô Thượng Sát Thần

Chương 704: Tiêu Phàm Không Giết?



- Lưu Ly, Ngọc Diện Vô Tình, các ngươi tới vừa hay, cùng chúng ta giết hắn!

Nguyên Thiên Nhất sau khi giết Hận Thiên, hoàn toàn không thèm để ý đến cái chết của Hận Thiên, ngược lại nhìn về phía đám người tới dùng giọng nói như ra lệnh quát to, đám người tới chính là Lưu Ly, Ngọc Diện Vô Tình cùng Ưng Trảo Lão Nhân chạy theo sau Tiêu Phàm.

Chỉ là theo Nguyên Thiên Nhất, hai người bọn họ tới đây, nhất định cũng là vì giết Huyết Vô Tuyệt.

Ba người Huyết Vô Tuyệt, Phong Lang cùng Ảnh Phong vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Tiêu Phàm dùng kim châm kích thích huyệt đạo cùng kinh mạch của bọn họ, vẫn còn có sức liều mạng.

Nhưng mà nếu như có thể không cần chiến đấu, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.

Khiến đám người ngạc nhiên là, Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, giống như tượng vậy, chẳng những không giống đang chuẩn bị giết đám Huyết Vô Tuyệt, ngược lại giống như đang bảo vệ bọn họ.

- Các ngươi đang làm cái gì?

Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của Nguyên Thiên Nhất vì bị áo báo che khuất, nhưng có thể cảm nhận được hắn đang giận dữ.

Ngay cả Mạch Quy cũng vô cùng kinh ngạc, điều này không đúng nha.

Tiêu Phàm mặc dù mạnh, nhưng ba người bọn họ hợp lực, khẳng định có thể đấu một trận với Tiêu Phàm, nhưng mà hiện tại, Hận Thiên chết, nếu như Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình đối đầu với bọn họ, há không phải phải chết không thể nghi ngờ gì sao?

Sắc mặt của Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly âm tình bất định, bọn họ nếu xuất thủ ứng phó với Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy, quay về Diêm La Phủ, tuyệt đối không có kết cục tốt.

Nhưng nếu không xuất thủ, Tiêu Phàm chưa hẳn sẽ bỏ qua cho bọn họ.

- Lưu Ly, Ngọc Diện Vô Tình, các ngươi cứ xuất thủ với đám người Huyết Vô Tuyệt, nhưng chú ý đừng làm bọn họ bị thương.

Tiêu Phàm đột nhiên truyền âm cho hai người.

Nghe xong, Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí có chút không biết làm sao, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy sự cảm kích.

Sau một khắc, hai người đột nhiên phóng ra khí thế đáng sợ, xoay người thẳng hướng về đám Huyết Vô Tuyệt.

- Tự tìm cái chết!

Hai người Phong Lang cùng Ảnh Phong đã sớm chuẩn bị chiến đấu, lập tức nghênh đón, ngay lúc đó, Huyết Vô Tuyệt ôm lấy Huyết Yêu Nhiêu nhanh chóng lui lại.

Một màn bất thình lình này, khiến những người khác vô cùng ngạc nhiên, Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy luôn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng là lại không nghĩ ra được.

- Bây giờ đến các ngươi.

Giọng nói của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên, Sát Ý đáng sợ tràn ngập, hắn hình như cố ý không muốn giết chết hai người vậy.

Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy nhìn nhau, hai người đồng thời hành động, phóng về hướng Tiêu Phàm, kiếm khí đáng sợ bắn ra, tàn phá khắp bốn phía, Hồn Lực bành trướng quay cuồng gào thét.

- Ân?

Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị động thủ, hai người đột nhiên chạy về hai hướng.

Muốn chạy?

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, Tu La Kiếm vung lên, chém liên tục hai kiếm về hai phía, tốc độ vô cùng nhanh.

Trong không khí vang lên tiếng máu phụt ra, nhưng lúc hắn đuổi đến, Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy đã không thấy tăm hơi.

Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, quả nhiên là Sát Thủ Chi Vương, thực lực của hai người này không phải mạnh mẽ bình thường, nếu như chưa thức tỉnh Tu La Huyết Mạch, đoán chừng phải đấu một trận dài.

Đương nhiên, nếu như Tiêu Phàm muốn đuổi theo bọn chúng, cũng không phải việc khó, dù sao, hai người bọn chúng đều bị Sát Phạt Chi Kiếm của hắn làm bị thương.

Chỉ là, Tiêu Phàm cảm thấy bây giờ giết bọn chúng, thì quá dễ dàng cho chúng, cũng quá tiện nghi cho Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn.

Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy quả thực chạy trốn thành công, nhưng thực lực của đám người bị hai người đó điều khiển không có mạnh mẽ như vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Phàm quét về phía đám người kia.

Chỉ bằng một ánh mắt, liền dọa bọn họ đến tay chân lạnh ngắt, Tiêu Phàm bây giờ quá đáng sợ.

- Kiếm Chi Luật Động!

Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, từng đạo kiếm khí quỷ dị tung bay trong không khí, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

Nhưng mà một khắc sau, trong rừng truyền đến từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết, dù cách khoảng mười dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy đang chạy trốn nghe được tiếng kêu kia, không khỏi lạnh run.

Chỉ một lát sau tất cả đám người vây giết bọn Huyết Vô Tuyệt đều mất mạng, hóa thành từng bãi từng bãi máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Tam đại thiên tài sát thủ, một chết hai trốn, đây là chuyện ai cũng không ngờ tới.

Chủ yếu nhất là, bọn họ không ai nhận ra Tiêu Phàm, cái người không biết xuất hiện từ đâu này, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

- Đi theo ta!

Tiêu Phàm truyền âm cho Lưu Ly, Ngọc Diện Vô Tình cùng Ưng Trảo Lão Nhân, sau đó hóa thành một vệt sáng bắn về hướng Mạch Quy bỏ chạy.

Ba người kia không chút do dự, bọn họ cho là Tiêu Phàm muốn truy sát Mạch Quy, chỉ là điều khiến bọn họ không hiểu là, với thực lực của Tiêu Phàm, vì sao dễ dàng để Mạch Quy cùng Nguyên Thiên Nhất chạy trốn chứ.

Nhìn thấy ba người Lưu Ly biến mất, ba người Huyết Vô Tuyệt, Ảnh Phong cùng Phong Lang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chúng ta đưa mắt nhìn nhau.

- Bọn họ truy sát Công Tử?

Trong mắt Ảnh Phong lóe lên vẻ lo lắng, chẳng qua là khi hắn chuẩn bị đuổi theo, lại bị Huyết Vô Tuyệt giữ chặt.

- Hẳn không phải như vậy, đến Nguyên Thiên Nhất cùng Mạch Quy đều bị Tiêu Phàm đuổi giết, hai người bọn họ sẽ không đến mức không biết tốt xấu.

Huyết Vô Tuyệt hít sâu một cái nói, hắn ẩn ẩn nhìn ra một vài thứ, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.

Tiêu Phàm hoàn toàn có năng lực giết chết Mạch Quy cùng Nguyên Thiên Nhất, vì sao không giết? Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Tiêu Phàm, đây hoàn toàn không giống với tác phong của Tiêu Phàm.

Hai người Ảnh Phong cùng Phong Lang gật đầu, cuối cùng vẫn nhịn xuống không đuổi theo.

Bốn người Tiêu Phàm rất nhanh liền xuất hiện trong một mảnh rừng âm u ẩm ướt khác, Hồn Lực của Tiêu Phàm bao phủ xung quanh hơn ngàn trượng, khi phát hiện xung quanh không còn ai nữa, lúc này mới nhìn về phía ba người sau lưng.

- Lưu Ly, Ngọc Diện Vô Tình, Ưng Trảo Lão Nhân, hiện tại ta cho các ngươi một đường sống.

Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói.

Không đợi mấy người mở miệng, trong tay Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện ba viên thuốc đỏ tươi như Huyết Đan dược, con ngươi ba người hơi hơi co rụt lại, trong nháy mắt đoán được là cái gì.

- Các ngươi cũng biết, nếu như ta không đưa cho các ngươi thẻ tích điểm, các ngươi cũng không làm gì được ta, cho dù các ngươi không chết, cũng vĩnh viễn không thể nào rời khỏi Đọa Lạc Chi Cốc.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Ánh mắt lập tức nhìn về phía ba viên đan dược trên tay:

- Ba viên đan dược này là một loại Bát Phẩm Độc đan, trên đời này chỉ có ta biết rõ giải dược của nó, chỉ cần các ngươi ăn, ta lập tức đem thẻ tích điểm trả lại cho các ngươi, đương nhiên, các ngươi cũng có thể không ăn, nhưng ta cũng không muốn thêm ba đối thủ.

Ba người sắc mặt trầm xuống, Bát Phẩm Độc đan, đây chính là đan dược chỉ có Bát Phẩm Luyện Dược Sư mới có thể luyện chế ra được, U Linh này sao lại có được?

- Ta uống.

Lưu Ly là người đầu tiên mở miệng, đi đến trước người Tiêu Phàm, cầm một viên huyết sắc Đan Dược không chút do dự nhét vào trong miệng.

Ngọc Diện Vô Tình cùng Ưng Trảo Lão Nhân nhìn chằm chằm Lưu Ly, nhưng mà chờ đợi nửa ngày, đều không cảm thấy có gì kì lạ.

- Các ngươi thì sao?

Tiêu Phàm giống như không kiên nhẫn hỏi.

- Ta ăn.

Ngọc Diện Vô Tình cùng Ưng Trảo Lão Nhân khẽ cắn môi, mỗi người lấy một viên nuốt vào, viên Đan Dược kia sau khi nuốt vào, còn có cảm giác ngọt ngào.

Điều này khiến cho hai người trong lòng bắt đầu hoài nghi, mẹ đây thực sự là Bát Phẩm Đan Dược sao? Tiểu tử này sẽ không lừa gạt chúng ta chứ.

- Các ngươi không cần hoài nghi, bây giờ dùng sức ấn vào chỗ dưới xương sườn một tấc xem, có phải cảm thấy rất đau hay không?

Tiêu Phàm sao có thể không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng ba người, cười nhạt một tiếng nói.

Ba người nghe vậy, mặc dù có hoài nghi, dùng sức đâm một cái, lập tức một loại cảm giác đau đớn xuất hiện.

Thực sự là Bát Phẩm Độc đan? Ba người trước đó đều hoài nghi, bây giờ tin tưởng hơn mấy phần.

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm tùy tiện ném thẻ tích điểm cho bọn họ, nói:

- Bây giờ nên nói đến điều kiện của ta.

MinhLâm - Lục Đạo -