Vô Thượng Sát Thần

Chương 803: Ngươi Ăn Đòn Chưa Đủ



Lôi Hạo thấy, một tiểu tử vừa tới Vô Song Thánh Thành, mạnh thì cũng có thể mạnh tới mức nào?

Dù Tiêu Phàm một chưởng diệt sát Lôi Thương Hải, hắn cũng vẫn khinh thường, bởi vì hắn cũng có thể làm được như vậy. Lôi Thương Hải tại Cửu Đại Đế Triều xem như thiên tài, nhưng mà tại Vô Song Thánh Thành, cũng chỉ là trình độ trung thượng mà thôi.

Thân làm Thánh Thành Bát Tuấn, thế hệ trẻ tuổi có thể làm cho hắn kiêng kị cũng chỉ có bảy người, khiến hắn sợ hãi thì cũng không tới phiên một tiểu tử bên ngoài đến.

Đối mặt cỗ Ý Chí kia, thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, bất vi sở động, tràn ngập khinh thường.

- Không thèm để ta vào mắt sao? Một lúc nữa chờ khi ngươi chết, xem ngươi còn phách lối thế nào!

Trong lòng Lôi Hạo cười lạnh nói, ý chí lực lượng hắn có ẩn chứa Lôi Điện Ý Chí cùng Sát Phạt Ý Chí, đến cả Chiến Đế trung kỳ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.

Chỉ là sau một khắc, nụ cười trên mặt Lôi Hạo bỗng cứng đờ.

Lúc ý chí lực lượng kia tới gần, Tiêu Phàm đột nhiên chậm rãi nâng Tu La Kiếm lên vung ra một kiếm. Một kiếm này nhìn như rất chậm, nhưng lại nhanh đến cực hạn, mắt thường hoàn toàn không thể bắt được.

Kiếm khí đáng sợ bạo phát ra xé toạc không gian, ý chí lực lượng kia tựa như một tờ giấy mỏng, trong nháy mắt bị xé nát. Lôi Hạo toàn thân chấn động, thân thể nhận một chút phản phệ, sắc mặt đỏ nhuận.

- Nói ngươi là một kẻ không nhận thứ gì, ngươi còn không tin? Ngươi lĩnh ngộ Sát Phạt Ý Chí có vẻ như cũng chỉ như vậy thôi!

Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Lôi Hạo nói, lời nói rất bình tĩnh, tựa như một người lớn đang bình phẩm một đứa trẻ.

Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tu La Ý Chí, trước mặt Tu La Ý Chí, Sát Phạt Ý Chí có được tính là gì, phải biết rằng, Tu La Ý Chí vốn sinh ra để giết chóc.

Nghe lời này, đám người cũng liền hiểu ra, Lôi Hạo có thi triển công kích linh hồn, trước mặt Tiêu Phàm cũng không chiếm được ưu thế.

Thần sắc Lôi Hạo lấp loé không yên, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, đây là lần đầu tiên hắn trước mặt tu sĩ đồng bậc lộ ra sự bất lực như thế.

Đương nhiên, đây cũng chưa phải là toàn bộ thực lực của hắn, trừ phi liều mạng, bằng không hắn sẽ không bại lộ át chủ bài.

Trong mắt Lôi Hạo, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử cũng không xứng là kẻ địch chân chính của hắn, chỉ có đối mặt với bảy người khác trong Thánh Thành Bát Tuấn mới có tư cách khiến hắn thi triển toàn bộ thực lực.

Hơn nữa, dù hắn toàn lực đối chiến với Tiêu Phàm cùng Bàn Tử, chiến thắng lại như thế nào, theo người khác đây là lẽ đương nhiên, nhưng nếu thua thì sao, không phải chỉ mất mặt một mình Lôi Hạo hắn, còn mặt mặt cả toàn bộ Lôi gia.

Cho nên Lôi Hạo không dám đánh cược, tiền đặt cược này không lớn không nhỏ, nhưng Lôi Hạo hắn sẽ không phải bên thắng.

Lôi Hạo không biết là, Bàn Tử cùng Tiêu Phàm cũng chưa hề thi triển toàn bộ thực lực. Bàn Tử cùng Tiêu Phàm đều thức tỉnh huyết mạch lực lượng, nếu như toàn lực ứng phó mà nói, hươu chết vào tay ai còn chưa biết.

- Tiểu tử, ta nhớ mặt ngươi, yên tâm, chỉ cần ngươi còn ở Vô Song Thánh Thành, ta luôn có thời gian đùa với ngươi.

Lôi Hạo thần sắc vô cùng băng lãnh, thay đổi một bộ áo bào mới tinh, lưu lại một câu liền chuẩn bị rời đi.

- Ta để ngươi đi sao?

Tiêu Phàm lông mày nhíu lại, lạnh như băng nhìn Lôi Hạo.

Đám người nghe vậy, một mặt kinh hãi nhìn Tiêu Phàm. Bọn hắn còn tưởng là bản thân nghe lầm, tại sao lại nghe ra, lời này lẽ ra phải ngược lại mới đúng chứ.

Nếu như Lôi Hạo nói với Tiêu Phàm như vậy, bọn hắn tất nhiên không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mà Tiêu Phàm lại là người nói như vậy, bọn hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lôi Hạo cũng sững sờ, một mặt suy ngẫm nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Thế nào, ngươi đủ bản lĩnh giữ ta lại hay sao?

- Như ngươi muốn.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, cầm trong tay Tu La Kiếm đi từng bước một tới hướng Lôi Hạo.

- Chẳng lẽ gia hỏa này thật sự dám động thủ cùng Lôi Hạo hay sao?

Con ngươi đám người bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng run rẩy mãnh liệt, khắp nơi yên tĩnh im ắng.

- Tiêu Phàm, lần này xem ngươi chạy chỗ nào!

Đúng lúc này, một tiếng gầm điên cuồng tiếng từ phía chân trời truyền đến. Người còn chưa đến, một cỗ khí thế cường đại đã quét sạch bốn phương tám hướng.

Đám người ghé mắt nhìn lại, lại thấy tầm mười bóng người từ đằng xa kích xạ tới, cầm đầu là một thanh niên áo bào trắng.

- Công Tôn Lôi?

Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cau mày một cái, thoáng cái liền nhận ra, nhất là Bàn Tử, ký ức của hắn đối với Công Tôn Lôi vẫn còn mới mẻ.

Lúc đầu nếu như không phải ba người gia tộc Công Tôn bức bách, Bàn Tử cũng sẽ không ân đoạn nghĩa tuyệt cùng phụ thân hắn Nam Cung Vũ.

Công Tôn Lôi kinh ngạc quét toàn trường một cái, liếc mắt liền nhìn ra dấu vết đại chiến, lập tức tùy tiện cười to nói:

- Tiêu Phàm, ngươi vẫn phách lối như vậy, dám phách lối trước mặt biểu ca ta, ngươi đã biết mình đụng phải sắt thép rồi chứ.

Bởi vì Lôi Hạo vừa rồi đã đổi một bộ áo bào mới tinh, cho nên căn bản nhìn không ra điều gì bất thường, ngược lại Bàn Tử vết thương chồng chất, hơn nữa hai bên lại ở vị trí thù địch.

Theo Công Tôn Lôi, Bàn Tử sở dĩ thụ thương, nhất định là do Lôi Hạo gây ra, thật trùng khớp, đừng nói Công Tôn Lôi, dù là tu sĩ khác Gia tộc Công Tôn chạy theo Công Tôn Lôi tới, trong lòng cũng nhất định cho rằng như vậy.

Trước đó Tiêu Phàm và Vân Khê đắc tội với Công Tôn Lôi, Công Tôn Lôi phái người truy sát liền bị Tiêu Phàm phản sát. Công Tôn Lôi vô cùng phẫn nộ, luôn tìm kiếm tung tích Tiêu Phàm.

Muốn tìm được Tiêu Phàm tất nhiên không dễ, nhưng đừng quên Tiêu Phàm bọn hắn mới vừa tới Vô Song Thánh Thành, ngoài Chiến Hồn Điện ra thì không còn chỗ nào khác.

Cho nên Công Tôn Lôi liền đem mục tiêu đặt tại Chiến Hồn Điện. Chiến Hồn Điện ngoại điện này, đối với những người đến từ Thượng Trọng Thiên như bọn hắn, tất nhiên là thoải mái không có gì trở ngại.

Cách từ hơn mười dặm, hắn liền nghe được động tĩnh nơi đây, cho nên cấp tốc chạy đến. Vừa mới chạy tới nơi này, tất nhiên hoàn toàn không biết gì cả với sự tình phát sinh trước đó.

Nghe được lời Công Tôn Lôi nói, khóe miệng Lôi Hạo giật một cái. Nếu đổi lại là một người khác, Lôi Hạo tuyệt đối cho rằng người đó đang cố ý châm chọc hắn, hắn nhất định sẽ xuất một chưởng trực tiếp đánh ra.

Nhưng mà người nói là Công Tôn Lôi, hắn liền không thể làm gì. Chưa nói Công Tôn Lôi thân làm dòng chính Gia tộc Công Tôn, hắn còn là cháu trai Lôi gia, cũng có thể nói là một trong những cầu nối liên minh giữa Gia tộc Công Tôn cùng Lôi gia, dù là Lôi Hạo cũng không dám tùy tiện động đến hắn.

Đám người muốn cười mà không dám cười, sự tình trước đó bọn hắn đều biết rõ mồn một, Lôi Hạo căn bản không có ưu thế trước mặt Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hờ hững nhìn Công Tôn Lôi, khóe miệng lộ ra một tia đăm chiêu.

- A, Vân Khê, ngươi cũng ở chỗ này?

Công Tôn Lôi ánh mắt lại đảo qua Vân Khê, cười nói:

- Nếu đều ở đây, cũng miễn cho ta phải đi tìm từng người, dám giết người của ta, ngươi liền xác định phải chết.

Thấy Công Tôn Lôi ốc còn không mang nổi mình ốc, đám người không còn gì để nói. Nhưng mà, Công Tôn Lôi hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí không thích hợp ở đây.

Dù là bên cạnh có người nháy mắt với hắn, Công Tôn Lôi vẫn lơ đễnh, tiếp tục nói:

- Biểu ca, không cần nể mặt ta làm gì, mặc dù ta rất muốn tự tay giết chết bọn hắn, nhưng mà bọn hắn chết ở trên tay ngươi thì cũng không khác gì.

Lông mày Lôi Hạo nhíu lại, hắn một khắc cũng không muốn lưu lại chỗ này, trong lòng cực kỳ khinh thường:

- Chỉ bằng ngươi cũng có thể giết chết bọn hắn, vậy ta đây được xem là cái gì?

- Ngươi nói đủ chưa?

Tiêu Phàm rốt cục chịu đựng không được, nhìn Công Tôn Lôi lạnh giọng nói. Về phần mười mấy tu sĩ Công Tôn Lôi mang đến, Tiêu Phàm trực tiếp không thèm nhìn.

Công Tôn Lôi nghe vậy, còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ, vừa đi về phía Tiêu Phàm, vừa nói:

- Thế nào, bây giờ ngươi sợ rồi, yên tâm, ta sẽ giết chết ngươi, băm cho chó...!

- Ba!

Lời nói còn chưa dứt, hư không đột nhiên truyền đến một tiếng vang giòn, không trung bắn ra một đạo huyết kiếm cùng mấy hàm răng, thân thể Công Tôn Lôi bay ngược ra.

Ngay sau đó, thân thể Công Tôn Lôi hung hăng đập trên mặt đất, bốc lên vô số bụi bặm, còn có tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

- Ngươi chính là ăn đòn chưa đủ!

Tiêu Phàm xoay xoay tay phải, thần sắc lạnh như băng nói.

MinhLâm - Lục Đạo -