Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 312



“Đây là thứ gì?”

Hàn Liên nghịch miếng ngọc bội. Lãnh Tử Thâm lại giống như phát điên mà hét lên.

“Đó là đồ của ta, ngươi trả cho ta.”

Hàn Liên một cước đạp và đầu của Lãnh Tử Thâm, trực tiếp đạp hắn ta ngất đi. Lại lần mò một trận ở trên người Lãnh Tử Thâm, chắc chắn trên người hắn ta không có vật phẩm gì khác, Hàn Liên lúc này mới quay lại.

Cầm ngọc bội, Hàn Liên giao cho Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, đệ xem thử đây là thứ gì.”

Cửu Thiên nheo mắt nhìn, chỉ thấy là ngọc bội bình thường, khắc hình rồng, nhìn không ra cái gì khác thường gì.

Huyễn Tâm liếc nhìn, sửng sốt thốt lên: “Võ Ý Bội.”

Cửu Thiên nhíu mày hỏi: “Võ Ý Bội là gì? Có tác dụng gì?”

Huyễn Tâm nhanh chóng giải thích: “Võ Ý Bội là vật đeo tùy thân của cường giả võ đạo, giống như vũ khí của cường giả võ đạo, ẩn chứa võ đạo một đời của một cường giả. Võ Ý Bội mạnh mẽ, giá trí không thua thần binh. Loại Võ Ý Bội này còn có thể có tác dụng tích trữ canh kình. Bình thường cùng chuyền võ đạo ý cảnh và canh kình của mình vào trong ngọc bội, đợi khi chiến đấu thì có thể lấy ra sử dụng.

Điều mấu chốt nhất là có một vài lúc nếu bị người khác tra tấn, không cử động được cơ thể, hoặc canh kình bị cạn kiệt, thứ này có thể dùng để cứu mạng.”

Vừa nói, Huyễn Tâm cầm miếng ngọc bội, sau khi truyền vào một chút canh kình, lắc đầu nói: “Haizz, đáng tiếc, phẩm chất bình thường, canh kình có thể tích trữ không nhiều. Chắc là ngọc bội mà cường giả của gia tộc bọn họ chế tạo riêng cho hắn ta. Nguyên liệu không tệ, nếu ôn dưỡng 8-10 năm, vẫn là có thể ôn dưỡng ra. Cửu Thiên, cậu cầm đi. Sau này có thời gian thì dùng canh kình của cậu ôn dưỡng nó, đợi cậu sau này sở hữu võ đạo của mình thì tiến vào cảnh giới võ đạo. Nó sẽ là trợ thủ rất tốt của cậu.”

Cửu Thiên nhận lấy, nhìn kỹ, một miếng ngọc bội be bé, vậy mà có tác dụng lớn như vậy, đáng để một cường giả dùng cả đời để ôn dưỡng.

Hàn Liên ở bên cạnh cười nói: “Lão gia tử của nhà sư huynh có thứ như này, quả thật hữu dụng. Chỉ là nguyên liệu quá khó tìm, chế tác cũng khó khăn.

Cửu Thiên, đệ gặp may rồi, cầm lấy dùng đi. Sư huynh miễn cưỡng nhịn đau, thu những thứ khác vậy.

Cửu Thiên khẽ mỉm cười, để ngọc bội vào trong thắt lưng của mình.

Vũ Kiếm ở bên cạnh nhìn, hắn ta cũng không biết trên người Lãnh Tử Thâm vậy mà còn có đồ tốt như vậy.

Đợi sau khi Lãnh Tử Thâm tỉnh táo lại, sợ rằng Lãnh Tử Thâm sẽ khóc thảm thiết, cái này tương đương với nửa tính mạng của hắn ta.

Huyễn Tâm cất bước đi tới bên cạnh Yên Hoài, ngoắc ngón tay với Yên Hoài nói: “Không cần tôi nói gì rồi nhỉ, lấy đồ ra.”

Yên Hoài cái gì cũng không dám nói, Lãnh Tử Thâm mạnh hơn cô ta nhiều, Vũ Kiếm cũng không có sức phản kháng, cô ta càng không thể thoát được. Run rẩy lấy đồ của mình ra, Huyễn Tầm vừa nhìn vừa nói: “Lấy hết rồi chứ? Đừng để tôi gọi tên đó qua soát người của cô.”

Huyễn Tâm chỉ vào Hàn Liên, lập tức Hàn Liên cũng ngây ra.

Uy hiếp này rõ ràng rất hữu dụng, Yên Hoài dứt khoát lấy hết đồ còn lại ra.

Huyễn Tâm cười đầy thỏa mãn.

Chẳng mấy chốc đã chia xong chiến lợi phẩm, cả ba người trong nhóm Cửu Thiên đều vớ bẫm, cười tươi roi rói.

Nhìn lại Yên Hoài và Vũ Kiếm thì thấy mặt cắt không còn giọt máu, trống rỗng vô hồn.