Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 314



Cửu Thiên cười đáp: “Có chút hiểu lầm. Trước đây cô ta còn từng suýt chém chết tôi cơ.”

Hàn Liên há hốc miệng kinh ngạc: “Có cả chuyện như thế cơ á? Cửu Thiên sư đệ, thế thì đệ phải dốc bầu tâm sự với huynh rồi. Có phải đệ đã làm chuyện cợt nhả gì với người ta không?”

Cửu Thiên chậm rãi đáp: “Hàn Liên sư huynh, huynh tưởng đệ là huynh sao?”

Linh Bối hùa theo: “Tôi cũng muốn nghe.”

Cửu Thiên ngập ngừng, đành phải kể lại với Hàn Liên và Linh Bối đầu đuôi ngọn ngành chuyện hồi trước đã xảy ra trong khu rừng.

Còn chuyện của sư phụ mình với sư phụ của Huyễn Tầm thì Cửu Thiên không hề nhắc tới. Theo lời kể của Cửu Thiên, chuyện giữa hắn và Huyễn Tầm đã biến thành một cuộc tranh đoạt kho báu hoang dã nào đó. Trong khi Hàn Liên và Linh Bối thì nghe say sưa.

Vừa đi vừa kể chuyện, ba người đã vòng về cổng chính của tháp tu hành.

cổng chính lúc này rõ ràng đang cực kì nhộn nhịp. Một đám học viên la hét om sòm, thỉnh thoảng còn có học viên nằm lăn ra đất với biểu cảm hết sức phô trương “Ôi chao, huynh thua rồi. Ngũ sư đệ, đệ giỏi quá.”

“Ha ha, Vũ sư huynh, xin đừng trách sư đệ ra tay nặng nề. Nào hai thủ vệ, tôi có thể vào rồi chứ? Anh thấy đấy, Vũ sư huynh đã bị tôi đánh bại rồi.”

Học viên được gọi là Vũ sư huynh nghe thấy vậy, lập tức đẩy lực ép một ngụm máu tươi phun ra.

Máu tươi phun khắp nơi như thể hàng miễn phí.

Còn vừa phun vừa trợn mắt trắng dã. Có khi diễn xuất còn chân thật hơn hẳn tu vi cương kình của hẳn ta.

Hai hình nhân bằng đồng còn chưa lên tiếng, ở chỗ khác lại có một đám người ngã rạp ra đất.

“Tôi cũng đánh bại Linh sư huynh rồi. Linh sư huynh vừa đánh bại Khúc Thiện sư huynh đấy. Khúc Thiện sư huynh vừa đánh bại Thủy Tiên sư huynh xếp thứ bốn mươi lăm trên Võ bảng cơ. Tôi đã có thể vào được chưa? Nói gì đi chứ”

“Tôi cũng đã đánh bại Giang sư huynh rồi, cho ta vào tháp tu hành đi.”

“Cả tôi nữa.”

Cả đám người đều ra sức hò hét, làm cho hai hình nhân bằng đồng không biết nên làm thế nào.

Là hình nhân đồng cấp bậc tương đối thấp, chúng vốn đã không mấy thông minh, gặp phải tình cảnh trước mặt thì hoàn toàn không biết phải xử lí ra sao.

Hàn Liên cất tiếng gọi: “Chu choa mạ ơi, chiêu này của mình lưu truyền rộng rãi nhanh thế cơ à? Cửu Thiên sư đệ, diễn xuất của bọn nó tốt hơn đệ nhiều.”

Cửu Thiên lườm cháy mắt. Linh Bối ở bên cạnh thì cười nắc cười nẻ.

Đang lúc rối ren, một giọng nói đầy uy lực vang lên.

“Tất cả ngậm hết miệng lại.”

Giọng nói tựa sấm rền, âm vang khiến tất cả mọi người chợt im như thóc. Một bóng người đi từ xa tới. Nhìn thấy người này, cả đám bỗng cung kính cất tiếng: “Tôn Thành đạo sư.”

Tôn Thành đạo sư nói to: “Nhìn lại phẩm hạnh của các anh xem, có còn ra thể thống gì không? Hiện giờ nội quy đã thay đổi. Muốn vào tháp tu hành, không chỉ cần có thứ hạng trên Võ bảng mà bắt buộc tu vi của bản thân phải vượt qua Ngoại Cương cảnh.

Tất cả những ai không đạt tiêu chuẩn thì cút xéo về tu luyện. Túm tụm lại ở đây làm gì? Hai anh này đã nghe rõ chưa?”

Chỉ vào hai hình nhân, Tôn Thành đạo sư quát lớn.

Hai hình nhân cung kính trả lời: “Rõ!”