Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 333



Không ai thấy Triệu Thường đang lặng lẽ khóc không thành tiếng, bởi vì hiện tại bốn phía đều bị tiếng gầm rống của kim long chấn động văng vắng.

“Cẩn thận!”

Cửu Thiên gào lên, nâng tay dội Thần Hồn Chi Lực vào đầu kim long đang xông tới.

Kim Long đáng sợ này không hề giống với bạch hổ. So với thần thú hư ảo ngưng tụ từ ánh sáng mà thành thì nó càng như một vật sống đích thực. Một kiếm của Cửu Thiên vừa chạm vào nó chẳng khác nào chém lên đá tảng cứng rắn, bắn ra tia lửa tung tóe, đẩy lùi Cửu Thiên về phía sau gần trăm bước.

Ba người Hàn Liên, Sở Trực và Sở Chính cũng đồng thời ra tay. Đao kiếm đâm thẳng vào cơ thể cự long.

Kim cự long đáng sợ dài ước chừng trăm trượng, chỉ một sợi râu của thôi đã to hơn cả một tòa lầu các.

Công kích của ba người Sở Trực, Hàn Liên, Sở Chính đương nhiên không kém, sức mạnh đâm vào cơ thể cự long cũng mang lực phá hoại khủng bố.

Nhưng nhìn toàn cảnh thì chẳng khác nào cắm vài cây tăm vào người con cự long.

Không có so sánh sẽ không có đau thương, con kim long hoàn toàn ngó lơ công kích của ba người Sở Chính, Hàn Liên và Sở Trực.

Nhưng canh kình của ba người lại khiến cơ thể kim cự long lại biến to thêm một chút, nó vừa vung đuôi đã hất bay cả ba người, chỉ có Cửu Thiên cứng rắn dùng cơ thể chống được công kích đuôi của con cự long.

Cửu Thiên cắn răng nhìn con cự long đánh ba ba vị sư huynh của mình, cả người nhuốm màu đỏ đậm.

“Ba vị sư huynh, giao cự long này cho tôi. Các huynh đi xử lý con bạch hổ kia trước đi. Nhớ kỹ, cố gắng dùng canh kình càng ít càng tốt.”

Hàn Liên chật vật đứng dậy khỏi mặt đất: ‘Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc chắn mình giải quyết được chứ?”

Cửu Thiên quát lớn một tiếng, lân long giáp trên người lập tức toát ra, bao vây toàn thân.

Không có chút canh kình nào tiết ra ngoài, Cửu Thiên dám sử dụng sức mạnh của cơ thể mình kháng lại thân hình dài trăm trượng của kim cự long.

“Grừi”

Cửu Thiên vung tay ném thẳng con cự long xuống đất, quầng sáng dưới chân rung bần bật.

Cảnh này khiến ba người Hàn Liên, Sở Trực, Sở Chính đều trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không ngờ sức mạnh của Cửu Thiên lại khủng bố đến mức này.

“Xem ra Cửu Thiên sư đệ có thể giết chết nó!”

Ba người Hàn Liên liếc nhau, sau đó phóng thẳng về phía bạch hổ vừa mới bò dậy.

Con kim cự long bị Cửu Thiên một chiêu ném đến ngớ người, nhưng nó vẫn phun ra một ngụm lửa màu vàng.

Cửu Thiên đứng quá gần, hoàn toàn không tránh thoát được.

Nhưng hắn cũng chẳng cần phải tránh, lân long giáp màu trắng bạc trên người hoàn toàn chắn đỡ toàn bộ lửa cho hắn.

Hai mắt Cửu Thiên lấp lánh ánh sáng khác thường, hắn muốn tách mấy người Hàn Liên sư huynh đi chủ yếu là vì muốn sử dụng vài thủ đoạn đặc thù để phá trận. Đối với Trúc lão quỷ thì trận pháp đáp trả sức mạnh này rất khó đối phó.

Nhưng đối với kẻ thân mang Vô Cực Luyện Thần quyết như Cửu Thiên thì trận pháp này chẳng là cái thá gì hết.

Canh khí trong cơ thể chớp động, Cửu Thiên nện một quyền xuống gáy con kim cự long.