Canh kình màu đen của Diêm Từ Vũ lập tức bị bắn ngược lại.
Äm!
Diêm Từ Vũ bị chính sức mạnh của mình đánh Văng ra xa.
Đại sư huynh gật đầu, cất trọng kiếm đi.
Mặt Diêm Từ Vũ biến sắc, đây là chiêu thức gì vậy, hắn ta chưa gặp bao giờ.
“Rốt cuộc anh là ai? Nhất Nguyên viện không thể có cao thủ như anh được.”
Diêm Từ Vũ hét lớn.
Đại sư huynh bình tính đáp: “Cậu tin hay không thì “
tùy.
Canh kình màu đen trên người Diêm Từ Vũ dày đặc đến mức bao phủ phạm vi mười trượng.
“Đồ khốn, anh không nên dây vào tôi. Không cần biết anh là ai, hôm nay tôi nhất định khiến anh phải bỏ mạng ở Âm Dương viện!”
Nói xong, Diêm Từ Vũ lại chuẩn bị ra tay.
Nhưng lúc này, trên trời lại có một luồng sức mạnh vô song truyền tới.
Mặt đất rung chuyển, bầu trời nứt toạc, khung cảnh như tận thế.
Đại sư huynh ngẩng đầu lên thì thấy Nhất Thanh sư tôn cầm kiếm đâm vào vai Tinh Uyên.
Mệnh luân của Tinh Uyên cũng đánh vào ngực Nhất Thanh sư tôn.
Hắn ta khẽ cau mày: “Sư tôn đã nổi giận rồi, mình phải nhanh chóng rút lui thôi!”
Đại sư huynh giẫm nhẹ trên mặt đất, chớp mắt đã xuất hiện ở cách đó một trăm trượng, Diêm Từ Vũ tập hợp hết sức mạnh nhưng lại không thể làm đại sư huynh bị thương một chút nào.
Trên bầu trời, Tinh Uyên la lớn: “Nhất Thanh, hôm nay nếu ông không chết thì người chết sẽ là tôi!”