Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao)

Chương 729



Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng.

“Sao thế? Vẫn không dám vào?”

Ôn Cận luôn đi theo ở phía sau bỗng thấy cô đứng yên, cậu bước lên một bước đi đến bên cạnh cô.

Ôn Hủ Hủ vội lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là quan sát trước một chút, đi thôi chị dẫn em vào.” . ngôn tình tổng tài

Cô cố gắng để mình trông có vẻ rất thoải mái.

Đùa à?

Cô là chị, nếu cô cũng hoảng sợ thì làm sao có thể dẫn cậu vào? Làm sao bàn việc kinh doanh này?

Ôn Hủ Hủ bước vào thành phố sòng bạc này trước tiên.

Lại không ngờ, hai người vừa bước vào, có thể là thấy họ lạ nên người trong thành phố sòng bạc này lập tức đi tới, ngăn hai người lại.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Gần như là theo bản năng cô lập tức nắm tay em trai đi theo ở phía sau mình: “Đừng sợ!”

Ôn Cận đang nhàn nhã quan sát xung quanh đột nhiên cảm thấy đôi mắt đen như ngọc đông cứng lại, cậu chậm rãi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình.

“Xin lỗi, chúng tôi đến tìm người.”

“Tìm người? Tìm ai?”

“Dirk tiên sinh, ông ấy hẹn gặp chúng tôi ở đây.” Ôn Hủ Hủ lấy danh thiếp của ông trùm dầu mỏ ra khỏi túi xách.

Nghe nói ông trùm dầu mỏ này là người có tiếng tăm ở nơi này, công ty của ông ta rất lớn, nghĩ rằng có lẽ những người này cũng sẽ biết.

“Hóa ra là khách của Dirk tiên sinh, mời vào trong, ông ấy ở phòng VIP số 303 trên lầu.”

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy tấm danh thiếp này họ lại lập tức nở nụ cười, sau đó cho hai người đi vào.

Lúc này Ôn Hủ Hủ mới thở phào một hơi.

Sau đó, dắt tay em trai đi nhanh vào bên trong.

“Nơi này cũng thật là, vào cửa thôi cũng nghiêm ngặt đến vậy, Tiểu Cận em đừng chạy lung tung khắp nơi biết không? Nhớ nắm chặt tay chị, nếu đi lạc thì chị không biết tìm em ở đâu đâu.”

Vừa đi vào trong, cô vừa lẩm bẩm.

Không ngờ rằng, ánh mắt của chàng trai cao lớn được cô nắm chặt tay ở phía sau luôn dừng lại ở bàn tay nhỏ nhắn đang nắm tay cậu của cô.

Đúng vậy, so với tay của cậu thì ngón tay mảnh khảnh của cô thật sự có thể nói là tay nhỏ.

Nhưng mà bây giờ, cô lại đang nắm chặt tay cậu, rõ ràng bản thân mình sợ muốn chết, trong lòng bàn tay cũng có thể cảm nhận rõ được mồ hôi của cô nhưng cô vẫn không buông tay.

Vẫn đang an ủi cậu, muốn cho cậu cảm giác an toàn.

Thật ngu ngốc!

Đường viền môi lạnh lùng đã lâu cuối cùng cũng trở nên mềm mại hơn.