Vong Tình Khí Ái: Nữ Nhân Trong Lòng Vai Ác

Chương 19: Phải cẩn thận



Anh Đài các

Đường Ân ăn mặc kín đáo, màng che mặt quá nửa, cẩn thận đi theo hạ nhân lên lầu 4. Nữ nhân ngồi trong đó khi thấy nàng liền đứng dậy nhún chào, nét mặt vui mừng:

– Đường muội, thật may quá, ta cứ sợ muội không nhận được mẩu truyền tin.

– Manh phi tỷ tỷ, muội chỉ lo tỷ ra khỏi cung thế này, liệu có bị nghi ngờ không?

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, vừa hỏi vừa thuận tay tháo màng che xuống, gương mặt như hoa nở rộ hiện ra dưới ánh đèn, tóc dài buộc cao, vài lọn tóc buông hai bên trông xinh đẹp bội phần.

Manh phi ngồi trước mặt cũng đẹp không kém, mọi đường nét đều toát ra khí chất cao sang, quyền quý. Nàng ta cười cười, lắc đầu:

– Muội đừng lo, vào cung cũng được vài tháng rồi, lấy được niềm tin cũng là việc đơn giản. Hơn nữa, Hoàng thượng trẻ tuổi ham chơi, tỷ ở bên cạnh cũng tiện hành xử.

– Thiệt thòi cho tỷ rồi, chỉ vì giúp muội mà phải dấn thân vào chốn hậu cung ấy. Khuynh Thần bản tính đam mê tửu sắc, vài ba năm nữa sa đoạ không thôi. Tỷ phải cẩn thận, hắn ta cũng không phải là người đơn giản, hắn mà phát hiện ra tỷ là người trong giang hồ nhất định sẽ không tha cho tỷ.

Đường Ân nhíu mày, nét lo lắng hiện lên thoáng chốc, miệng nói nhỏ, bàn tay trắng trẻo đặt lên tay Manh phi. Manh phi không ngừng nghĩ ngợi nhưng cũng rất bình tĩnh an ủi ngược lại:

– Việc tỷ nghi ngờ Hoàng thượng có liên quan đến cái chết của Đại huynh hiện cũng chỉ mỗi tỷ và muội biết, việc điều tra này còn phải dài dài. Hiện tại thì chưa có manh mối gì, Hoàng thượng đang có mưu tính trong buổi đi săn ở thành Mẫu Tự. Hắn từng nói với tỷ kế hoạch của hắn sẽ được thực hiện, liên quan đến vũ khí gì đó.

– Vũ khí? Mẫu Tự không phổ biến sản xuất vũ khí, hắn định làm gì ở đó?

Nghe Manh phi nói, Đường Ân có chút sững sờ. Nàng nhớ lại kiếp trước giúp hắn đi vi hành, còn hắn đi thẳng đến Mẫu Tự để tham dự buổi đi săn, chẳng lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy? Nàng đã bỏ lỡ gì đó chăng?

Quả nhiên việc này rất đáng nghi, Manh phi không biết cụ thể, Khuynh Thần cũng khá kín miệng, có khoe khoang thì cũng chỉ khoe một nửa. Nàng ta cũng không quên nhắc nhở:

– Muội cũng phải thận trọng, hắn để ý đến muội hơn rồi, không khéo sẽ tận dụng cơ hội để giở trò. Tốt nhất là muội nên giữ mình an toàn trong phủ Tể tướng, đừng một mình hành động.

Manh phi nói rất nghiêm túc, dáng vẻ bồn chồn lo lắng. Nhắc đến Tử Nhạc, Đường Ân nghĩ lại những hôm trước, nàng bất giác thở dài. Trong phủ trống vắng, chỉ có vài hạ nhân, nô tì, hắn từ hôm đó cứ như bị một đống việc đổ vào đầu, nàng rất ít khi gặp. Nàng biết hắn còn giận, nhưng nàng không sốt ruột, để như này vài ngày cũng có cái tốt.

Nàng gật đầu, trong lòng không khỏi rối loạn.

...

Phủ Tể tướng

Vừa đặt chân vào gian chính, Án Nhy từ trong chạy ra, nét mặt hơi hoảng sợ, vội vã nói với nàng:

– Tiểu thư, vị phu nhân kia lại đến rồi, hôm nay còn mang theo ai đó nữa. Có cần em đi gọi ai không?

Đường Ân híp mắt nhìn vào bên trong, quả nhiên có hai người đang ngồi chễm trệ trên ghế gỗ. Nàng day day mi tâm, nghĩ tới việc đối mặt thôi đã thấy mệt mỏi rồi. Nhưng nàng phải tỏ ra bình tĩnh, ung dung đi vào.

Kỳ Lan thấy nàng liền liếc liếc về phía con trai, miệng nói nhỏ:

– Tử Dật, chính là con bé kia, con xem.

Tử Dật đang cầm trong tay ly rượu, mắt nhìn về hướng tay mẫu thân chỉ, ánh mắt hứng thú dõi theo từng bước đi của nữ nhân, lướt nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

Đường Ân vẫn lễ phép nhún người, đưa mắt nhìn sang người lạ, miệng ngỏ ý cười:

– Không biết hôm nay phu nhân đưa ai đến theo đây, lần trước đến một mình nhàm chán quá sao?

– Còn không mau chào hỏi Tử đệ!

Nàng nhấc miệng "à" một tiếng, thì ra đây là nhi tử của thẩm thẩm và thúc phụ ở Tử gia. Tử Dật này nhỏ hơn Tử Nhạc vài tuổi, hiện đang quản lý một quán rượu khá lớn ở kinh thành. Hắn ta nổi tiếng là đào hoa phong nhã, tiêu tiền như nước, đam mê tửu sắc. Lần này nhìn thấy nàng, chắc chắn hắn không thể không buông vài lời trêu chọc:

– Mẫu thân, dù gì người ta cũng chưa gả vào Tử gia, không nhất thiết phải gọi đệ. Dung mạo như hoa thế này, giờ mà làm tỷ của ta thì cũng thật đáng tiếc.

Tử Giật cười khẩy, hai mắt như sáng lên nhìn nàng. Vừa nói hắn vừa tiến lại gần, một tay xoay xoay chiếc nhẫn ngọc, dáng vẻ ngạo nghễ vô cùng. Đường Ân lườm hắn, vừa mới gặp vài phút mà đã nói mấy câu như này, nghe thôi cũng biết không phải loại người tử tế gì.

– Nói đúng lắm. Chỉ là ta không biết lần này ngươi theo phu nhân đến có việc gì, chắc không phải là để gặp Tể tướng đâu nhỉ?

– À không! Huynh ấy bận việc, ta đến làm phiền gì chứ. Chỉ là ta nghe mẫu thân kể có một bông hoa mới ở phủ Tể tướng, có vẻ rất hợp với quán rượu của ta. Đến rồi mới biết, còn hơn cả thế.

Tử Dật đưa ngón tay lên vuốt vuốt môi dưới, gương mặt tâm cơ, giọng nói hơi chói chói nghe cực kì gian tà. Hắn đi vòng quanh người nàng, ánh mắt không ngừng xem xét đánh giá. Kỳ Lan ngồi đó ung dung nhâm nhi tách trà, mắt dõi theo hành động của hai người trước mặt.

Nghe hắn nói, Đường Ân không khỏi khó chịu. Quả nhiên là hai người này không khác gì nhau, lại định giở trò gì với nàng. Nàng lùi lại cách hắn vài bước, lông mày đen nhíu lại:

– Ta là người ở phủ Tể tướng, cũng có thể coi là người của Tể tướng. Ngươi có ý định gì thì có thể gặp ngài ấy, nếu không ngươi chẳng có quyền gì ở đây cả.

– Mạnh mồm phết nhỉ, miệng xinh thì đừng có nói mấy lời chống đối, hiểu không?

Tử Dật tỏ vẻ không vui, cười châm chọc, tay vươn ra chạm vào má nàng. Nàng khó chịu tránh né, hất tay hắn ra, lùi lại vài bước. Nàng vừa nói vừa hướng về phía Kỳ Lan:

– Nếu phu nhân không còn việc gì thì có thể đi rồi, ta không biết tiếp khách, lại càng không muốn tiếp những người có ý định xấu xa.

– Ngươi nói ai xấu xa? Đừng nghĩ bản thân là nữ chủ nhân ở đây, cậy quyền Tể tướng mà lên giọng với ta. Nếu Tử Dật thích ngươi, đương nhiên có thể lấy đi, thiên hạ này nữ nhân không thiếu, ngươi nghĩ Tể tướng sẽ không còn ai ngoài ngươi sao?