Vong Tình Khí Ái

Chương 11: Vận xui hay vận may?



................

Trong bệnh viện

Khương Ninh Ngọc: [ đúng thật là phiền phức mà, sao số mình lại đen đến vậy cơ chứ ]

*Bả chỉ cần bước ra đường mà cũng xui vậy đó, tội nghiệp tội nghiệp

Bác sĩ: [ ai ra tay mà mạnh bạo vậy? có cần đánh anh ta đến mức vậy không? ]

Khương Ninh Ngọc ' người ra tay': [ đúng vậy, người ra tay đó cũng thật ác độc ]

Bác sĩ: [ về cho anh ta uống thuốc giảm đâu này là được rồi ]

Khương Ninh Ngọc: [ đã khiến bác sĩ phải nhọc lòng rồi ]

Bác sĩ: [ đây là bổn phận của tôi rồi, tôi xin phép đi trước ]

Khương Ninh Ngọc: [ bác sĩ đi thong thả, không tiễn ạ ]

Đi vào trong phòng bệnh [ tôi đánh anh có một cái có cần phải nằm bệnh viện luôn không vậy? ]

Một người nào đó: [ con gái gì mà ra tay mạnh bạo ]

Khương Ninh Ngọc 'không để ý' [ gọi người nhà anh lên đi cho tôi còn đi về ]

Một người nào đó: [ cô đánh tôi cô phải chịu trách nhiệm ở lại đây đến khi tôi khỏi thì thôi ]

Khương Ninh Ngọc: [ mơ cũng đẹp thật đấy, tỉnh đi anh zai ơi ]

Một người nào đó: [ tôi không nghe, tôi không nghe ] 'bịt tai lại'

Khương Ninh Ngọc: [ ăn tát phát nữa không? ]

Một người nào đó: [ thật độc ác ]

Một người nào đó: [ tôi tên là Trần Dữ, còn cô ]

Khương Ninh Ngọc: [ Khương Ninh Ngọc ]

Trần Dữ: [ tên cô nghe thật hay, cô có người yêu chưa? ] 'mong chờ'

Khương Ninh Ngọc: [ tôi tâm thần đừng nói chuyện với tôi ]

Trần Dữ: [ nhìn cô xinh vậy mà sao cọc thế ]

Khương Ninh Ngọc 'lơ đi' [ tôi đi mua thuốc cho anh ]

Trần Dữ: [ cho tôi đi cùng cô với ]

Khương Ninh Ngọc: [ sao mà anh phiền quá vậy ]

Trần Dữ: [ cô phải chịu trách nhiệm với tôi chứ ]

Khương Ninh Ngọc 'đạp một phát vào người nào đó'

Trần Dữ: [ aida sao cô đạp tôi? ]

Khương Ninh Ngọc 'đi thẳng luôn'

Trần Dữ: [ đợi tôi đi cùng với ]

Trần Dữ chạy theo người nào đó nhưng không hẳn là chạy do dáng người Trần Dữ cao lớn gấp đôi cô lên chỉ cần bước mấy bước là đuổi kịp cô

Đến quầy thuốc, cô đang mua đúng những gì bác sĩ dặn dò thì đột nhiên đưa tay ra với Trần Dữ

Trần Dữ: [ gì gì vậy? ]

Khương Ninh Ngọc: [ tiền ]

Trần Dữ: [ được được ] 'móc tiền ra đưa cho cô'

Khương Ninh Ngọc liếc nhìn mấy chiếc thẻ trong ví của Trần Dữ [ anh cũng đâu có nghèo mà sao bắt tôi phải đền xe cho anh ]

Trần Dữ 'gãi đầu ngại ngùng' [ tại cô xinh quá mà tôi không biết cách nào để bắt chuyện với cô lên đành phải làm vậy ]

Khương Ninh Ngọc: [ đồ khùng ]

Trần Dữ: [ vậy bây giờ chúng ta đi đâu? ]

Khương Ninh Ngọc: [ vào phòng bệnh chứ không nhẽ đi hẹn hò ]

Trần Dữ: [ tôi cũng không ngại đâu ] 'đỏ mặt'

Khương Ninh Ngọc: [ nói câu nữa là ăn tát ]

Trần Dữ: [ sao mà cô toàn dọa tôi vậy, tôi cũng biết sợ chứ ]

Nhìn người anh ta mà kêu sợ

Đến phòng bệnh, cô leo hẳn lên giường nằm xuống ngủ

Khương Ninh Ngọc: [ canh cho tôi ngủ ]

Trần Dữ: [ được, cô cứ ngủ đi tôi ngồi canh giúp cô ]

Trần Dữ bị cướp giường mà không hề tỏ thái độ tí nào mà có chút cưng chiều nhìn cô

................

Cô ngủ một phát đến tối muộn

Khương Ninh Ngọc: [ mấy giờ rồi? ]

Trần Dữ: [ gần 22h rồi, đói rồi hả? ]

Khương Ninh Ngọc: [ có một chút ]

Thật ra là nhiều chút đấy

Trần Dữ: [ xuống ăn đi tôi vừa mua về đấy ]

Rồi rốt cuộc là ai chăm ai vậy?

Nhìn một bàn ăn trước mắt làm mắt cô phát sáng cả lên

Cô rất tự nhiên mà ngồi xuống chén hết đống đấy [ anh có muốn ngồi xuống ăn chút không ]

Nhìn cái miệng phồng hai má của cô thầm lẩm bẩm [ thật dễ thương, cô cứ ăn trước đi tôi ăn rồi ]

Khương Ninh Ngọc 'vừa ăn vừa nói' [ anh cũng ăn đi chút còn phải uống thuốc ]

Trần Dữ: [ em cũng biết lo cho tôi rồi à ]

Khương Ninh Ngọc: [ ừm hứm, tôi rất có trách nhiệm ]

Là có trách nhiệm giữ chưa bà:))

................

Một lúc sau

Khương Ninh Ngọc: [ ăn xong rồi, tôi lại thèm trà sữa quá ] 'phụng phịu'

Tính ra mấy ngày nay bả không phải tốn tiền cái gì luôn á

Trần Dữ 'xoa đầu cô' [ tôi dẫn em đi mua ]

Khương Ninh Ngọc đứng dậy ngay lập tức [ đi thôi ]

Nhìn cốc trà sữa trong tay khiến cô rất vui " dạo này mình có phước thật, toàn được lộc ăn "

Trần Dữ: [ bây giờ cũng muộn rồi chúng ta về phòng nhé ]

Khương Ninh Ngọc "đi nhiều mỏi chân quá hay là" [ tôi mỏi chân ] 'cô ngồi phịch xuống đất'

Trần Dữ: [ tôi cõng em nhé ]

Khương Ninh Ngọc trả lời ngay lập tức [ đây là điều anh muốn đó nha chứ tôi không hề ép anh đâu ]

Trần Dữ: [ được được, là tôi muốn cõng em ] 'chiều chuộng'

Nhìn con đường dài phía trước mà bản thân mình lại không mất tí sức nào khiến cô rất khoái chí

Cuối cùng cũng đến phòng bệnh

Khương Ninh Ngọc: [ anh ngủ trước đi, tôi không ngủ được nữa ]

*Phòng này là phòng đơn nha nhưng không phải bả trả tiền đâu haha

Trần Dữ: [ tôi cũng chưa buồn ngủ, vậy em có muốn xem phim không? ]

Khương Ninh Ngọc: [ được a ] 'thoải mái'

Trần Dữ mở phim ngôn tình lên

Khương Ninh Ngọc: [ sao anh lại thích xem phim tình cảm vậy, nhìn anh vậy mà tình cảm dữ ha ]

Trần Dữ: [ nhìn tôi vậy chứ không phải vậy nha ]

Sau khi xem đến 2h sáng thì bả ngủ gục vào vai ổng

Ổng cẩn thận còn đắp chăn vào cho bả

Đừng ai hỏi sao ổng không bế bả về giường nha tại ổng muốn vậy đóa

Một buổi tối trôi qua thật yên bình