Vong Tình Khí Ái

Chương 2: Kết thúc



Chả nhẽ tôi cứ phải sống cuộc sống như bây giờ sao?

Tôi cũng là con người kia mà tại sao giữa người với người là đối xử với nhau như vậy?

10 năm này bị nhốt đã là cực hạn của tôi rồi, giờ đây tôi đã rất muốn kết thúc hết tất thảy

Trên cuộc đời này tôi không còn gì để lưu luyến nữa, người thân của tôi cũng không còn nữa, không còn ai cần tôi nữa và chính tôi cũng không cần tôi nữa

Mọi chuyện đã dần đi quá xa khi tôi nhìn thấy Kính Bắc Đình trên tivi đang đính hôn với một người con gái khác, giờ đây cảm giác trong tôi là gì? Chắc hẳn là mừng rỡ mong muốn được thoát khỏi giềng xích

Khương Ninh Ngọc: [ mày có thực sự cảm thấy mừng rỡ không? ] 'tôi sờ lên vị trí trái tim mình'

Không đau lòng cũng không vấn vương cảm xúc thật nhẽ nhõm

Tôi đang mong hắn sẽ thả tôi đi càng nhanh càng tốt, đính hôn với người khác hắn cũng đính hôn rồi vậy bây giờ hẳn hắn sẽ thả tôi đi đúng không?

Lạch cạch

Cánh cửa được mở ra

Kính Bắc Đình: [ sao em lại không ăn cơm nữa? ] 'xoa xoa mi tâm' [ sao không trả lời? ]

Khương Ninh Ngọc: [ anh đính hôn với người khác cũng đính hôn rồi vậy tại sao vẫn chưa chịu thả tôi đi? ]

Kính Bắc Đình: [ chỉ là một cuộc liên hôn thương mại, anh không hề có tình cảm với cô ta. Người anh yêu vẫn luôn là em ] ' dơ tay lên định xoa mặt tôi'

Khương Ninh Ngọc ' né người sang hướng khác ' hỏi [ anh thật sự yêu tôi sao? ]

Kính Bắc Đình: [ anh không yêu em vậy thì yêu ai, ngoan đi ăn cơm đi được không ]

Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh ăn cơm với tôi đi được chứ? ]

Kính Bắc Đình: [ tất nhiên là được mọi mệnh lệnh đều tuân theo lời của bảo bối ]

Kính Bắc Đình: [ quản gia, đi xuống hấp lại đồ ăn ]

Quản gia Trần: [ dạ cậu chủ ] ' cúi người xuống đi ra ngoài '

................

20 phút sau

Kính Bắc Đình ' dơ tay lên gắp đồ ăn vào bát cho cô' [ em ăn nhiều một chút,dạo này lại gầy đi nhiều rồi ]

Khương Ninh Ngọc: [ anh bảo người làm lui hết xuống đi được không, em không quen khi ăn bị nhìn chằm chằm ]

* Họ ăn trong phòng cô nhưng có quản gia với 2 người giúp việc khác nữa nha

Rất lâu rồi tôi mới có bữa cơm bình yên như vậy. Lúc trước tôi không thèm ăn hoặc hất đổ hết. Không khí bây giờ rất hiếm hoi trong 10 năm nay Kính Bắc Đình cũng không muốn phá hỏng bầu không khí đang yên lành như vậy được

Kính Bắc Đình: [ đều nghe em. Đi ra ngoài hết đi ]

Tiếng đóng cửa vang lên

Khương Ninh Ngọc: [ chúng ta tiếp tục ăn thôi ] nhìn cái xích sắt ở chân tôi không khỏi thở dài trong lòng

* Sau khi tôi muốn tự tử lên Kính Bắc Đình mới dùng xích xích tôi lại, xích dài có thể đi quanh phòng

Khương Ninh Ngọc: [ anh lại gần đây chút ]

Kính Bắc Đình: [ sao vậy? ] ghé người qua

Tôi cầm bát thủy tinh trong tay dùng một lực thật mạnh vào đầu Kính Bắc Đình khiến hắn ngỡ ngàng lẫn hốt hoảng

Kính Bắc Đình ' dùng tay chạm vào đầu ' [ sao em có thể làm như vậy với anh, chẳng phải anh rất yêu em sao? ]

Khương Ninh Ngọc: [ thật nực cười làm sao, anh không cảm thấy lời nói của bản thân rất nực cười sao? Sao anh không tự hỏi chính mình là tôi có thực sự cần mấy thứ đó không? ]

Khương Ninh Ngọc: [ anh đối xử với tôi như thế nào chả nhẽ anh không nhớ sao, nói nhiều như vậy làm gì nữa cũng sắp chếch đến nơi rồi ]

Kính Bắc Đình: [ em....em..]

Khương Ninh Ngọc: [ phí lời ] ' dùng tay cầm bát đập mạnh vào đầu hắn một lần nữa '

Hắn ngã ngay xuống đất trước khi ngất còn không quên gọi người nhưng căn phòng này chính hắn thiết kế rất tỉ mỉ dù bên trong có đập phá bao nhiêu dù đứng ngay ở cửa cũng không nghe thấy tiếng động gì cả. Tôi lợi dụng điểm này mà bảo hắn đuổi hết người làm đi

Trước khi đập chếch hắn tôi đã không quên che camera lại, người làm cũng không hề nghi ngờ lấy một lần mà chỉ nghĩ chúng tôi muốn không gian riêng tư

Giải quyết xong hết mọi việc tôi nhìn vào tường mà không ngần ngại đập đầu vào đấy. Nếu như hắn đã chếch vậy chắc chắn tôi cũng không thể thoát ra khỏi đây được vậy không đành cả 2 cùng chếch

Khương Ninh Ngọc: [ cuối.. cùng tôi...cũng đã được... giải thoát... rồi ] mỉm cười nhẹ nhàng từ từ nhắm mắt