Xem Vợ Như Mạng

Chương 17: Đừng ép tôi hận anh



Tần Tử Sâm vào phòng thì Lục Hiểu Lam đã thức dậy, cô đang tựa vào đầu giường chơi game.

Trên người đã được thay một chiếc váy ngủ màu đỏ tôn lên làn da trắng phát sáng, vùng ngực mịn màng như ẩn như hiện.

Tần Tử Sâm nhanh chóng thu lại ánh mắt, bước nhanh về phía phòng tắm.

Rầm…

Nghe thấy tiếng động Lục Hiểu Lam ngẩn đầu lên nhìn, thấy dáng vẻ quẩn bách của Tần Tử Sâm, cô biểu môi.

“Thần kinh à”

Tần Tử Sâm tắm rất lâu, anh cố gắng nén cơn xao động trong lòng xuống, đến khi hơi thở bình thường lại anh mới khoác áo choàng bước ra ngoài.

Lục Hiểu Lam vẫn còn thao tác nhanh trên điện thoại, âm thanh điện tử vang lên ầm ỉ.

Nhận ra có ánh mắt nhìn cô chằm chằm Lục Hiểu Lam bỗng trượt tay, nhân vật ngã xuống đất, chữ game over to tướng trên màn hình.

Có lẽ ánh mắt Tần Tử Sâm quá mãnh liệt, Lục Hiểu Lam cảm thấy khó chịu, cô kéo chăn cao lên, chỉ lộ ra cái đầu.

“Tôi ngủ trên giường”

Tần Tử Sâm nhướng mày, từng bước tiến lại gần.

“Ngủ chung, hửm”

Lục Hiểu Lam nắm chặt góc chăn, lạnh lùng ra lệnh.

“Anh ngủ phòng dành cho khách đi”

Lúc nãy cô đã quan sát một vòng, căn biệt thự này có đến ba phòng ngủ, một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ dành cho khách.

Tần Tử Sâm không bất ngờ với lời đề nghị của cô.

Anh tỏ ý không quan tâm, liếc nhìn bình tinh dầu bên cạnh đã cháy kha khá, nhướng mày.

“Nhà của tôi, tôi muốn ngủ ở đâu còn cần em cho phép?”

Lục Hiểu Lam cứng họng, đùng đùng tức giận, mạnh mẽ lật chăn đứng lên.

“Vậy tôi đi là được chứ gì?”

Nhưng Lục Hiểu Lam chưa ra đến cửa đã bị Tần Tử Sâm kéo lại ôm vào trong lòng, giọng điệu ngứa đòn phả vào tai.

“Ngủ cùng không được sao?”

Lục Hiểu Lam không hiểu sao bỗng run rẩy, giọng nói cũng bất ngờ nhẹ nhàng khó nhận ra.

“Buông ra”

Tần Tử Sâm không những không buông mà còn ra sức đốt lửa lên người cô.

Lục Hiểu Lam khó khăn phản kháng, không hiểu sao cả người lại mềm nhũng không có sức lực.

“Tên khốn kia, anh đã làm gì tôi?”

Tần Tử Sâm xoa chỗ này một tí, sờ chỗ kia một chút, làm toàn thân Lục Hiểu Lam đều cảm thấy khó chịu.

Nghe giọng Lục Hiểu Lam càng ngày càng mềm mại Tần Tử Sâm cười khẽ.

“Một chút hương kích tình thôi”

Lục Hiểu Lam cả người cứng đờ, lúc ngủ dậy cô đã nhìn thấy thứ này, nhưng cứ nghĩ là tinh dầu thơm xông phòng bình thường, sơ xuất rồi.

Mẹ nó, lại dám giở trò biến thái với bản cô nương!

“Lúc nãy không phải vẫn bình thường sao?”

Nảy giờ cô vẫn luôn chơi game có làm sao đâu?

Tần Tử Sâm nâng cằm cô lên, đưa tay miết nhẹ lên bờ môi anh đào căng mọng.

“Chỉ khi tiếp xúc cơ thể mới có phản ứng”

“Khốn khiếp… ưm”

Tần Tử Sâm nâng cằm Lục Hiểu Lam lên, nồng nhiệt hôn cô, không biết có phải do hương kích thích không mà Lục Hiểu Lam không phản kháng, thậm chí còn đáp lại nụ hôn này.

Tần Tử Sâm luồn tay sau gáy cô, mạnh mẽ cướp đoạt hơi thở, rong đuổi đầu lưỡi cô.

Cô hiện tại giống như một con búp bê, không hề có sức chống cự khi cơ thể bị chơi đùa, trái tim co thắt lại đập loạn nhịp, rất muốn mở miệng mắng tên vô liêm sỉ này, nhưng miệng cô lại bị bịt kín chỉ có thể mặc anh dây dưa.

Phần dưới cơ thể truyền đến một cảm giác tê dại chạy khắp người, đó là khoái cảm vô cùng xa lạ với cô.

Cơ thể dường như càng lúc càng nóng rực và ngứa ngáy.

Tần Tử Sâm hôn dần sang cổ cô rồi trượt dài nụ hôn xuống ngực.

Tay anh vẫn luôn ôm chặt lấy Lục Hiểu Lam, từng bước đẩy lùi cô đến bên cạnh giường.

Lục Hiểu Lam thở dốc, lấy lại được hơi thở của mình cô nghiến răng nghiến lợi.

“Tại sao lại làm thế với tôi, một lần rồi hai lần”

Lần đầu một phần là do cô, vậy lần này thì sao?

Tần Tử Sâm không ngẩn đầu lên nhưng bàn tay ôm cô siết chặt thêm vài phần.

“Tôi không muốn làm đau em”

Lục Hiểu Lam ấm ức đến hai mắt đỏ hoe.

Anh sợ cô phản kháng, bản thân không nhịn được sẽ làm cô đau nên mới bài ra cái trò này.

Đúng là bây giờ cô không còn sức phản kháng, thậm chí cơ thể còn không nghe theo lí trí càng lúc càng muốn nhiều hơn.

Nhưng vẫn không phải do cô tự nguyện, bây giờ cô chỉ cảm thấy bất lực.

“Tần Tử Sâm đừng ép tôi hận anh”

Tần Tử Sâm đã vén váy cô lên từ lúc nào, bàn tay thon dài đang vuốt ve phần đùi trắng mềm.

“Cơ thể em thành thật hơn cái miệng hổn hào đó nhiều”

Tần Tử Sâm cúi đầu, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm vành tai xinh. Chỉ vừa chạm vào một chút, Lục Hiểu Lam tựa như cả người bị điện giật run lên một cái.

Tần Tử Sâm lưu ý tới phản ứng nhỏ của cô, dọc theo vành tai từ dưới lên trên nhẹ nhàng trêu đùa.