Xem Vợ Như Mạng

Chương 4: Tôi đồng ý lấy anh sao?



Lục Hiểu Lam còn chưa tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Lục Bỉnh Quý thì ngày hôm sau truyền thông đưa tin… hai nhà họ Tần và họ Lục kết thông gia.

Mẹ nó, cái gì mà Tần tổng vừa gặp đã yêu thiên kim duy nhất của Lục gia.

Khi Lục Hiểu Lam hay tin đã không giữ được bình tĩnh, cô đến thẳng công ty CK do một tay Tần Tử Sâm gây dựng nên.

Anh chưa quản lí tập đoàn KING mà thử sức mở công ty riêng. Nhưng trong vòng hai năm, nó đã trở thành một con dê đầu đàn ngành thương mại điện tử hiện giờ.

Lễ tân thấy cô gái ăn mặc như sinh viên định lên tiếng ngăn cản. Nhưng Lục Hiểu Lam bất ngờ mở nón lưỡi trai ra, môi mỏng khẽ nhếch lên.

“Chị xinh đẹp, chắc chị đọc tin tức rồi chứ… thế có nhận ra tôi không…?”

Lễ tân nhìn kỹ khuôn mặt của Lục Hiểu Lam rồi liên tục gật đầu.

“Có… cô là… tiểu thư nhà họ Lục”

Lục Hiểu Lam gật đầu.

Lễ tân nhanh chóng thay thế bằng nụ cười tươi như hoa, thái độ cũng nhiệt tình hơn.

“Thì ra là vợ sắp cưới của Tần tổng, mời cô lên tầng 28 ạ”

****

Cửa phòng làm việc mở ra, Lục Hiểu Lam quan sát một vòng, chỉ hai tone màu xám, trắng…

Xuỳ… phong cách cấm dục đồ đó! cấm dục cái rắm.

Trông lạnh lẽo chết đi được!

Tần Tử Sâm đặt bút ký tên, vừa ngẩn đầu lên thì hơi bất ngờ…

Lục Hiểu Lam một tay vuốt cằm, một tay đang chống hông… nói giọng khẳng định.

“Là anh công bố tin tức?”

Tần Tử Sâm không sợ hãi, thẳng thắng thừa nhận.

“Phải”

Lục Hiểu Lam nhìn xung quanh, chỉ thấy được hai lọ Lục Bình Đào Công Tràm cổ… ừm giá trị không hề nhỏ.

“Mẹ kiếp, tên khốn khiếp…”

Choang...

Mắt thấy cái bình hoa to đang bay thẳng đến mặt mình. Tần Tử Sâm nhanh chóng ngồi thụp xuống bàn làm việc.

Bình hoa lớn đập mạnh vào vách ngăn trang trí rồi rơi xuống nền gạch, phát ra âm thanh đỗ vỡ lớn.

Thái Việt Trạch nghe tiếng động mạnh, vội chạy đến xem thì…

Đập vào mắt là cô gái nhỏ trông yếu ớt, lúc này không hề tốn sức mà ôm bình hoa to còn lại, đang chuẩn bị làm tư thế ném.

“Dừng lại”

Thái Việt Trạch lau mồ hôi trên trán… nếu anh ta đến trễ một chút hẳn là Tần Tử Sâm đã đi đầu thai rồi.

“Cô là ai?… có tin tôi gọi bảo vệ không?”

Lục Hiểu Lam không trả lời mà nhìn về hướng Tần Tử Sâm đang chật vật đứng lên.

“Anh hỏi anh ta đi”

Không ngờ Tần Tử Sâm vẫn không hối cải, cố tình chọc tức Lục Hiểu Lam.

“Lục Hiểu Lam, vợ sắp cưới của tôi”

Thái Việt Trạch há hốc mồm, lúc này mới quan sát Lục Hiểu Lam.

Một lúc sau ánh mắt đầy cưng chiều, giơ ngón tay cái về phía cô.

“Bé con, ngầu quá đi…”

Lục Hiểu Lam nhướng mày.

“Trạch ca ca”

Thái Việt Trạch được sủng ái mà bỗng lo sợ.

Vị tiểu tổ tông này lại nhớ anh ta!

Khu Đại Bạch Viện được gọi là khu đất vàng vì là nơi tập trung các đại gia tộc có tiếng tăm. Người có tiền, có quyền cũng chưa chắc chen chân vào được.

Nhà họ Lục, họ Tần và họ Thái cũng ở đó.

Anh ta và Tần Tử Sâm lớn lên cùng nhau. Còn Lục Hiểu Lam chỉ khi thỉnh thoảng theo mẹ trở về Đại Bạch Viện mới được gặp.

Ấn tượng của Thái Việt Trạch với Lục Hiểu Lam chỉ dừng lại là vị tiểu tổ tông này nghịch như quỷ sứ, lại còn hay khóc nhè.

Giờ lớn lên lại xinh đẹp thế này, lời đồn cô là đệ nhất thiên kim cũng không sai… chẳng trách Tần Tử Sâm lại bị mê hoặc.

“Có gì từ từ nói”

Lục Hiểu Lam bỏ bình hoa xuống, thong thả bước đến so pha ngồi xuống.

“Cậu ra ngoài trước đi, tạm thời đừng để cho người khác vào”

Tần Tử Sâm đuổi Thái Việt Trạch đi rồi cũng ngồi xuống đối diện cô.

“Dù sao cũng kết hôn, tôi công bố tin tức thì có gì sai?”

“Tôi có đồng ý lấy anh sao?”

“Ông cụ Lục đã đồng ý rồi”

Lục Hiểu Lam ghét bỏ biểu môi.

“Ông ngoại thương tôi nhất, tôi sẽ nói rõ với ông”

Tần Tử Sâm cười khẩy.

“Nói rõ ràng chuyện gì, chuyện tôi với em phát sinh quan hệ… hay là chuyện… rất có thể em đang mang thai con của tôi…”

“Đồ khốn”

Lục Hiểu Lam vừa giơ tay ra thì bị Tần Tử Sâm cầm lấy, anh đột nhiên cất giọng u ám.

“Đánh đến nghiện rồi?”

“Đánh chết anh, đồ khốn khiếp”

Lục Hiểu Lam ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không sao rút tay ra được. Giữa đàn ông và phụ nữ sức lực vẫn là có chênh lệch lớn.

“Buông tôi ra”

Tần Tử Sâm nheo mắt.

“Buông ra để em đánh tôi à”

Giằng co qua lại Lục Hiểu Lam đuối sức, giọng điệu mềm mỏng hơn.

“Buông ra đi, tay tôi đau”

“Trò cũ rích”

Đến khi hai mắt Lục Hiểu Lam ửng đỏ, Tần Tử Sâm mới chịu dời mắt nhìn xuống. Bỗng dưng giật mình buông tay ra.

Trên làn da non mềm, lúc này có thêm nhiều vết đỏ. Anh không dùng sức mấy, vậy mà ửng đỏ hết rồi.

“Do da em non quá”

Lục Hiểu Lam xoa chỗ ửng đỏ, giọng giễu cợt.

“Vậy ra là tại tôi”

“Không, tại tôi”

“Vậy xin lỗi tôi đi, thành tâm vào”

Tần Tử Sâm mím chặt môi nhìn người phụ nữ đang bắt tréo chân, thổi thổi tách trà. Giọng điệu như tổ tông của anh.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm, Lục Hiểu Lam nhíu mày nhắc nhỡ.

“Tần tổng còn chưa nói xin lỗi tôi”