Xung Hỉ - Tú Sinh

Chương 134: Cữu cữu



Diệp Vân Đình và Hạ Lan Diên đến bái tế mộ Vương thị xong thì trở về Vương gia.

Những năm qua, Vương Thả vì muốn truy rõ nguyên nhân cái chết của muội muội, cũng vì không để Diệp Tri Lễ nắm được điểm yếu uy hiếp cho nên vẫn chưa kết hôn. Hắn thăng quan tiến chức nhưng vẫn sống ở trong tòa trạch viện cũ.

Thời điểm hai người tới cửa, hắn đang ở trong phòng kiểm tra hồ sơ. Nghe nói Diệp Vân Đình đến thăm, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Bởi vì trong lòng hắn còn nghi ngờ cái chết của Tinh Nương, cho nên cũng hoài nghi thân phận của Diệp Vân Đình, vậy nên những năm qua tình cảm với đứa cháu ngoại này cũng vô cùng phức tạp, mặc dù biết đối phương sống trong Quốc công phủ không tốt, nhưng hắn cũng không có cách nào trợ giúp. Cũng chính bởi vì như vậy‌, người cháu ngoại này trước giờ không thân cận với hắn. Ngoại trừ ngày giỗ của Vương thị, thường ngày hai người hiếm khi chạm mặt, tình cờ gặp mặt cũng chỉ có thể nói với nhau vài câu.

Vậy nên sau khi nghe hạ nhân thông báo, nói Diệp Vân Đình cùng một vị phu nhân tới cửa ‌bái phỏng, khiến hắn thấy kỳ quái vô cùng.

Đợi đến tiền sảnh, nhìn thấy hai người kia đang ngồi bên trong, lại nhìn gương mặt có nét tương đồng, vẻ mặt Vương Thả trầm ngưng‌, hắn vẫy lui hạ nhân, nhìn về phía Hạ Lan Diên lạnh giọng ‌nói: "Ngươi là người phương nào?"

Đối mặt với Vương Thả, trong lòng Hạ Lan Diên vẫn còn hổ thẹn, mặc dù đối phương lạnh giọng chất vấn, nàng vẫn thẳng thắn nói lại thân phận của mình, đương nhiên không nói tới thân phận Thái Hậu Nam Việt.

Vương Thả những năm qua vẫn luôn điều tra nguyên nhân cái chết của muội muội, nên đương nhiên biết Diệp Tri Lễ từng nuôi một ngoại phòng họ Hạ, sau khi đối phương sinh hài tử liền biến mất không còn tăm tích, đối với chuyện này hạ nhân trong phủ Quốc công mỗi người nói một kiểu, có người nói ngoại phòng dẫn hài tử chạy rồi; có nói ngoại bỏ đi một mình, không quan tâm hài tử; còn có người lại nói kia ngoại phòng kia khó sinh nên đã chết, Diệp Tri Lễ vô cùng thương tâm, từ đó không cho ai nhắc đến chuyện này nữa... Mà ‌ đây cũng chính là nguyên nhân hắn hoài nghi thân phận Diệp Vân Đình.

Hắn đã từng điều tra tung tích của ngoại phòng này, nhưng không tìm được chút dấu vết nào. Sau khi đối phương rời khỏi Quốc công phủ, dường như biến mất không còn tăm hơi.

Không nghĩ tới nhiều năm đã qua, đối phương lại xuất hiện tại quý phủ của hắn cùng Diệp Vân Đình, chuyện này cũng đã xác thực suy đoán của hắn—— Diệp Vân Đình không phải là hài tử của Tinh Nương.

"Các ngươi hôm nay đến tìm ta làm gì?" Vương Thả nhắm mắt lại, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt mới nhịn được lửa giận ngập trời.

"Hôm nay đến ‌không vì mục đích gì khác, chỉ muốn cho cữu cữu biết được chân tướng." Diệp Vân Đình cũng lý giải được sự phẫn nộ của hắn, không có ai rõ hơn y đối phương coi trọng mẫu thân y như thế nào, y đứng dậy cúi người với hắn: "Tuy rằng đã muộn rất nhiều năm, nhưng dù sao cũng nên thay mẫu thân đòi công đạo."

Giống như Hạ Lan Diên từng nói, không có sự giúp đỡ của Vương thị sẽ không có mẹ con bọn họ. Công đạo này tới trễ, nhưng bọn họ vẫn muốn đích thân đòi lại, để người đã khuất được yên nghỉ.

"Coi như các ngươi có chút ‌lương tâm." Vương Thả không nhịn được hừ một tiếng, ý thức được chính mình ‌thất thố liền lập tức dằn lòng xuống, không cam lòng nói: "Ta thật muốn đưa tên súc sinh kia ra trước công lý, nhưng năm đó hắn xử lý mọi chuyện quá sạch sẽ, hiện ‌ tại không có chứng cứ."

Hắn là Đại Lý tự khanh, phá án xưa nay vẫn luôn chú ý đến chứng cứ. Mặc dù biết rõ đối phương hại chết muội muội mình, nhưng không có chứng cứ thì hắn cũng chẳng thể động vào đối phương.

Nhưng bây giờ Tân đế lên ngôi, có thể dựa vào đó đối phó với Diệp Tri Lễ, nhưng vẫn không thể công khai tội ác của hắn trước thiên hạ. Tinh Nương gả vào quốc công phủ, sinh là người Quốc công phủ, chết rồi bài vị cũng cung phụng trong Quốc công phủ, nếu không thể thông cáo thiên hạ tội danh của Diệp Tri Lễ, hắn thậm chí không mang bài vị của nàng về nhà.

"Không có chứng cứ, vậy để bản thân hắn tự thừa nhận."

Phương diện này Diệp Vân Đình học được nguyên vẹn từ Lý Phượng Kỳ: "Cữu là Đại Lý tự khanh, nếu như Diệp Tri Lễ phạm tội bị bắt giam vào hình ngục Đại Lý tự, chắc chắn cữu sẽ có biện pháp khiến hắn nhận tội?"

Vương Thả nhìn y, trong mắt tràn đầy lệ khí: "Chỉ cần có thể giam hắn vào ngục, ta nhất định có thể để hắn chủ động nhận tội."

"Vậy cữu cứ chờ tin tốt, ra sẽ sớm đưa hắn vào ngục."

Diệp Vân Đình gật đầu, vái chào với hắn, mới nói: "Bất luận có liên hệ máu mủ hay không, mẫu thân vẫn là mẫu thân ta, cữu cũng vĩnh viễn là cữu phụ của ta."

Nói xong, không chờ Vương Thả từ chối, hắn lần thứ hai vái chào, cùng Hạ Lan Diên cáo từ rời đi.

Trước đây y cũng thường oán giận người cậu này của mình, đối phương không coi y ra gì, y cũng không ôm kỳ vọng, vô cùng xa lánh. Nhưng bây giờ biết được chân tướng, trong lòng tràn đầy cảm giác mất mát. Vương thị đã không còn, những chuyện y có thể làm, chỉ là khiến Diệp Tri Lễ nhận tội, đồng thời từ nay về sau, tận hiếu cùng Vương thị.

Huynh trưởng như cha, Vương thị được huynh trưởng nuôi lớn, hiện tại Vương Thả không có gia quyến, y sẽ thay Vương thị tận hiếu.

Vương Thả nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt thay đổi, sau cùng vẫn buông một tiếng thở dài.

Hắn nắm chặt tay, thầm nghĩ nếu muội muội không mất sớm, hài tử trong bụng cũng không chết yểu, hôm nay có thể đã lớn như Diệp Vân Đình, còn có thể ôn hòa gọi hai tiếng cữu cữu... Nhưng chuyện đời‌ không do người, muội muội và hài tử trong bụng đã sớm mất rồi, chỉ còn Diệp Vân Đình có số mệnh gắn liền với họ vẫn đang mạnh mẽ sống tiếp.

*

Rời khỏi Vương phủ, Diệp Vân Đình đưa Hạ Lan Diên về dịch quán. Lý Phượng Kỳ đã đến dịch quán trước một bước chờ họ.

Nhìn mẹ ruột của mình được thị nữ đỡ vào trong, Diệp Vân Đình đôi môi mấp máy mấy lần, rốt cục cũng gọi được xưng hô vô cùng ca lạ kia: "Mẫu thân... Ngày mai sẽ rời đi sao?"

Trước khi đến bái tế Vương thị, Hạ Lan Diên còn báo cho bọn họ = một việc lớn ‌—— Đông Di âm thầm phái sứ giả tới, muốn thừa dịp Bắc Chiêu chưa bình nội loạn, liên hợp với Nam Việt tấn công Bắc Chiêu.

So với việc Hạ Lan Diên từ từ phát triển Nam Việt cường thịnh, Đông Di chỉ là tiểu quốc giáp biển không đáng chú ý. Hàng năm đất nước đó vẫn cống nạp đầy đủ, nhìn có vẻ an phận. Nhưng trên thực tế, những năm qua Bắc Chiêu trên đà suy yếu, loạn trong giặc ngoài, thực lực đã không mạnh như‌ trước nữa. Tuy rằng ‌ Đông Di ngoài mặt vẫn thuận theo, trên thực tế kim ngân báu vật tiến công năm nay đã không bằng năm trước, chỉ làm cho có.

Hiện ‌tại Lý Tung đã chết, Lý Phượng Kỳ mới vừa bình định kinh thành, dã tâm của Đông Di liền bắt đầu bành trướng, thừa dịp thời điểm Lý Phượng Kỳ còn chưa nắm vững Bắc Chiêu, ‌muốn lấy một miếng thịt hổ ăn trước.

Đáng tiếc, vì Diệp Vân Đình có quan hệ với Hạ Lan Diên, nên sau khi tiếp kiến Đông Di, Hạ Lan Diên đã quyết định liên hợp với Bắc Chiêu, triệt để thu Đông Di vào trong túi. Nam Việt phái sứ thần tới kinh thành cũng vì chuyện này.

Hiện ‌tại hai mẹ con đã không còn khúc mắc, thẳng thắn hơn nhiều nên cũng dễ trao đổi mọi chuyện hơn. Hạ Lan Diên và Lý Phượng Kỳ thương nghị với nhau một hồi, cuối cùng cũng quyết định hợp tác.

Vậy nên ngày mai nàng sẽ rời khỏi Bắc Chiêu, âm thầm đi vòng trở về Nam Việt.

Lần đầu tiên nghe thấy y gọi hai tiếng "Mẫu thân", vẻ lạnh lẽo cứng rắng của Hạ Lan Diên cũng nhu hòa hơn‌, lại nghĩ tới việc đã bàn bạc xong với Lý Phượng Kỳ, chỉ có thể cưỡng bách bản thân, cứng rắn gật đầu: "Phải, hiện tại không thể trì hoãn được nữa, sáng sớm ngày mai ta sẽ khởi hành."

Tuy nàng muốn ở lại bên cạnh nhi tử thêm vài ngày, nhưng cũng hiểu hiện tại chưa bình định được giặc ngoại xâm, chưa phải là thời điểm tốt.

Diệp Vân Đình gật đầu: "Vậy ngày mai ta sẽ không đến ‌tiễn, mẫu thân đi đường cẩn thận."

Hành tung của Hạ Lan Diên vẫn chưa công khai, y cũng không dám tùy tiện đi tiễn, miễn bại lộ thân phận của nàng.

"Ta hiểu."

Sau khi cáo biệt Hạ Lan Diên, Diệp Vân Đình mới cùng Lý Phượng Kỳ trở lại kinh thành.

Lên xe ngựa, sau khi nắm tay Lý Phượng Kỳ, y mới nhẹ thở dài, có chút ‌mỏi mệt dựa vào vai hắn: "Những huyện này giống như đang nằm mơ vậy."

Tìm được mẹ ruột, biết đến chân tướng năm đó, cũng bỏ được hết khúc mắc của đời trước.

"Mệt sao?" Lý Phượng Kỳ lấy phát quan trên đầu y xuống, xõa tung mái tóc đã buộc gọn, luôn ngón tay vào trong tóc nhẹ nhàng bóp đầu cho y.

"Cũng không phải, chỉ là có chút ‌cảm khái." Diệp Vân Đình thoải mái nheo mắt lại, trong lòng tính toán một vòng, lầm bầm: "Hiện ‌tại chỉ chưa giải quyết được Diệp Tri Lễ, phải mau chóng định tội đưa hắn vào ngục, không để cậu chờ lâu."

Lý Phượng Kỳ nghe vậy ghé vào lỗ tai y thấp giọng ‌nói: "Hiện đã có lý do rồi."

"?" Diệp Vân Đình khẽ mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: "Ngài nắm được nhược điểm của hắn ư?"

Diệp Tri Lễ này quen thói giả bộ vẻ ngoài đạo mạo, giống như một con lươn không thể nào bắt được tới tay, thăm dò hồi lâu nhưng Diệp Vân ĐÌnh vẫn chưa biết được nhược điểm của hắn.

"Có liên quan đến Đông Di." Khóe môi hơi cong của Lý Phượng Kỳ hạ xuống, lạnh giọng ‌ nói: "Xem ra hắn sớm biết ta lên ngôi sẽ không để hắn sống tốt, cho nên đã sớm mưu tính đường lui cho mình."

Hắn vốn không chú trọng để ý Diệp Tri Lễ, cũng không biết hắn âm thầm qua lại với Đông Di‌, nhưng lời Hạ Lan Diên nói lại ‌nhắc nhở hắn, hoài nghi trong triều người cấu kết với Đông Di. Phái người đi tra xét đã tra ra không ít chuyện.

Diệp Tri Lễ đã sớm qua lại với Đông Di, chỉ là trước vẫn luôn là Đông Di đơn phương nịnh bợ làm vui lòng hắn, hiện tại song phương qua lại mật thiết hơn ‌.

Người của Lý Phượng Kỳ tìm hiểu tận gốc, còn tra được cứ điểm của Đông Di trong kinh thành.

Như vậy chỉ cần bắt được Đông Di, lý do để đối phó với Diệp Tri Lễ liền có.

Tư thông với địch phản quốc là tội chết tru di cửu tộc,đủ đẩy hắn vào ngục. Đến lúc đó rơi vào tay Vương Thả, không sợ hắn không nhận tội.

Diệp Vân Đình nhất thời ‌phấn chấn, tính toán nói: "Vậy ta phải sai người truyền tin cho Diệp Vọng, bảo hắn nhanh chóng để Ân Hồng Diệp hòa ly với Diệp Tri Lễ, ngày sau tránh khỏi liên lụy." Nói xong vẫn không yên lòng: "Còn phải theo dõi Diệp Tri Lễ kỹ một chút, miễn cho hắn phát hiện chuyện không đúng bỏ trốn."

Nhìn dáng vẻ y nhíu mày tính toán, Lý Phượng Kỳ không kìm lòng được cười rộ lên‌: "Được, tất cả nghe lời ngươi."

Nói xong hai người nhìn nhau, trong mắt đều là tình ý.