Xung Hỉ - Tú Sinh

Chương 52: Binh biến



Từ sau trận tuyết đầu mùa, kinh thành bay lả tả hơn mười ngày tuyết. Trời xám trắng, đất đai cũng phủ tuyết trắng xoá, chợt có con chim bay xẹt qua bầu trời, cánh chim bay loạn trong màn mưa tuyết, tiếng kêu to truyền đi rất xa.

Không khí mấy ngày gần đây đều giống như hôm nay, nghiêm túc, vắng lặng, cuồn cuộn sóng ngầm.

Sau nhiều lần xét xử, bản án Ân Thừa Nhữ mưu nghịch trì hoãn hồi lâu cuối cùng cũng được kết luận.

Thứ sử Ký Châu Ân Thừa Nhữ một mình điều binh đóng quân, âm thầm cấu kết với Tây Hoàng, mưu nghịch phản quốc, bất trung bất nghĩa, sau khi Đại Lý tự, Hình bộ, Ngự Sử đài tam ty hội thẩm, quyết định lập tức hành quyết xử trảm.

Vì cả nhà họ Ân hết lòng trung thành với đất nước và nhân dân, thánh thượng không đành lòng lạnh nhạt trung quân, án này không xét tội liên đới*.

*có sự ràng buộc lẫn nhau về mặt trách nhiệm, nghĩa vụ

Còn tội thần Ân Thừa Nhữ quyết định buổi trưa ba khắc ngày mùng 5 tháng 10 xử trảm.

Buổi hành hình ngày hôm đó, có không ít quan viên đến pháp trường.

Có người có quan hệ giao hảo với Ân gia, muốn tiễn Ân Thừa Nhữ đoạn đường cuối cùng; có người thuần túy chỉ muốn xem trò vui, còn có những người tới để xem thái độ của Ân gia.

Bất luận mục đích là gì, bọn họ đều khiêm tốn ẩn mình trong đám bách tính, chưa hiện thân tại pháp trường-- Ân Thừa Nhữ mang tội danh tư thông với địch phản quốc nên ở bên ngoài, không ai muốn liên quan đến hắn quá nhiều.

Xe ngựa của Vĩnh An vương phủ cũng điệu thấp ẩn ở trong đám người, Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ ở trong đó, từ xa quan sát động tĩnh trên pháp trường.

Cách buổi trưa ba khắc còn nửa khắc, Ân Thừa Nhữ đầu tóc rối bù bị áp giải lên pháp trường, quỳ trước mặt hổ đầu trảm.

Hắn quỳ thẳng lưng, đầu tóc rối bù không che được đôi mắt đầy phẫn hận và không cam lòng.

Bên cạnh là Ân Hồng Diệp nâng bát cơm cuối cùng, nghẹn ngào đút tới bên miệng hắn.

- - Ngày hành hình, Ân gia chỉ có Ân Hồng Diệp tới.

Vì tội của Ân Thừa Nhữ không truy cứu trách nhiệm liên đới tới Ân gia, hơn nữa Lý Tung hổ thẹn với Ân gia, muốn bù đắp nên đặc biệt cho phép người thân hồi kinh tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Nhưng không nói tới Ân Tiếu Chi, ngay cả vợ con Ân Thừa Nhữ cũng không xuất hiện.

Diệp Vân Đình thả rèm xuống, vẻ mặt lo lắng: "Ân gia hẳn là đã có quyết định."

Lúc này nếu vào kinh, chỉ sợ Lý Tung mượn cơ hội giữ người ở lại kinh thành làm con tin. Vậy nên đơn giản là không ai đến, triệt để chặt đứt hậu chiêu của Lý Tung.

Lý Phượng Kỳ gật đầu, trầm ngâm chốc lát nói: "Không tới mười ngày, Vân Dung bên kia sẽ có tin tức."

Trong khi nói chuyện, buổi trưa ba khắc đã tới, Ân Hồng Diệp được thị nữ đỡ xuống khỏi hình đài, đầu Ân Thừa Nhữ bị đao phủ đặt trên hổ đầu trảm, lưỡi đao phủ tuyết toả ra hơi lạnh.

Hắn nhìn đám người ở dưới, lại nhìn qua những cỗ kiệu và xe ngựa lẫn trong đó, cười lạnh một tiếng, tức giận nói: "Các ngươi đều nhìn đi! Đây là kết cục của trung quân! Cái mạng này của Ân Thừa Nhữ ta, không chết bởi vì tư thông với địch phản quốc, mà là chết vì hoàng đế!"

Lời còn chưa dứt, hổ đầu trảm đã chém xuống. Máu tươi phun ra tung toé, thủ cấp của Ân Thừa Nhữ lăn lông lốc thật xa, đôi mắt không cam lòng mở to.

Người đã chết, nhưng di ngôn cuối cùng lại khiến dân chúng đàm luận. Bọn họ không hiểu việc triều đình, chỉ sôi nổi thảo luận xem phía sau vụ án của Ân Thừa Nhữ có gì oan khuất.

Chỉ có đám quan viên đến pháp trường trong lòng đều khiếp sợ bất an.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, sau khi Ân Thừa Nhữ bị định tội, có tiếng gió truyền ra, nói chuyện hắn mưu nghịch phản quốc là giả, thay hoàng đế đi chặn giết Huyền Giáp quân mới là thật. Nhưng mưu kế bại lộ, không chỉ không thành công chặn giết được Huyền Giáp quân, trái lại bị Vĩnh An vương tìm ra nhược điểm, định tội đưa lên pháp trường.

Lời đồn đại đột nhiên xuất hiện, cũng vô căn cứ, nhưng những lời hôm nay Ân Thừa Nhữ nói, hắn vì hoàng đế mới mất mạng, chính là ngầm xác nhận lời đồn đại này.

Ân Thừa Nhữ thay hoàng đế bán mạng, cuối cùng hoàng đế lại không thể bảo vệ hắn.

Trận cờ này, cuối cùng vẫn là Vĩnh An vương cao hơn một bậc. Đặt sự an toàn của mình trên người hoàng đế khó tránh khỏi có chút lo sợ, dù sao ai cũng không muốn làm một Ân Thừa Nhữ thứ hai.

Cũng có người nhạy cảm hơn, phát hiện người nhà họ Ân không đến đưa tiễn đoạn đường cuối cùng, trong lòng hơi lo sợ.

Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ ngồi xe ngựa trở về phủ.

Buổi hành hình kết thúc, quan viên và bách tính tản đi, hai bên đường náo nhiệt hẳn lên. Diệp Vân Đình nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, nói: "Chỉ mong cảnh tượng hòa bình này có thể kéo dài lâu hơn một chút."

Ba châu lân cận kinh đô đều do Ân gia quản lý, nếu Ân gia thật sự làm phản, kinh thành lâm nguy, sợ sẽ có một trận ác chiến.

"Việc nên tới, không tránh được." Lý Phượng Kỳ không sầu lo như y, Bắc Chiêu đã có nhiều vấn nạn từ lâu, coi như không phải Ân gia, cũng sẽ có Trần gia, Vương gia.

Vấn nạn kéo dài lâu ngày, mầm họa khó trừ. Vấn đề thời gian chỉ sớm hay muộn thôi.

...

Một ngày sau, Lý Phượng Kỳ bắt đầu ngày ngày lâm triều, sau khi tan triều, cũng có quan chức tới cửa bái phỏng. Lý Phượng Kỳ nghị sự chẳng hề tránh Diệp Vân Đình, Diệp Vân Đình mưa dầm thấm đất, biết rõ thế cuộc Bắc Chiêu từ trước đến giờ.

Mùng bảy, Chu Liệt cuối cùng cũng lấy được chi phí quân sự từ binh bộ.

Mười vạn lượng bạc, với một đội quân không tính là nhiều, nhưng cũng đủ để chuẩn bị rất nhiều đồ vật hữu dụng.

Diệp Vân Đình hiệp trợ Chu Liệt chuẩn bị đầy đủ lương thảo binh khí, sai người đi đường thủy dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển tới Bắc Cương.

Lại qua bảy ngày, mười bốn tháng mười, Vân Dung truyền đến cấp báo, sau khi đại đô đốc Ân Tiếu Chi chém chết mấy tên quan viên, dẫn theo tám vạn tướng sĩ đang hướng về phía kinh thành.

Thời điểm cấp báo truyền tới ngự tiền, quân đảo chính đã từ Trung Châu xuất phát, đi được ba trăm dặm, chuẩn bị vượt sông.

Từ ngày Bắc Chiêu lập quốc tới nay, kinh thành được binh lực ba châu Lục Châu, Trung Châu, Ký Châu bảo vệ, lại có sông rộng cùng núi cao vực sâu yểm trợ, vững như thành đồng vách sắt, khó có thể tấn công.

Nhưng nếu Trung Châu Ký Châu tạo phản, từ bên trong công thành, cơ hồ không thể trở tay.

Tin tức truyền tới, triều đình khiếp sợ.

Lý Tung nổi trận lôi đình: "Trẫm có lòng bỏ qua cho Ân gia, bọn họ không biết cảm ơn, quả thật là lòng lang dạ sói!"

"Việc cấp bách là lập tức điều binh chặn lại, nếu để cho quân đảo chính vượt qua sông, kinh thành sẽ lâm nguy." Binh bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng nói.

Các triều thần còn lại cũng dồn dập phụ họa.

Lý Tung ánh mắt nham hiểm nhìn qua một đám quan viên, ánh mắt không biểu tình dừng lại trên người Lý Phượng Kỳ: "Chư vị ái khanh, ai có thể xuất chiến đánh lui địch?"

Một đám triều thần theo bản năng nhìn về phía Vĩnh An vương đứng đầu hàng.

Lý Phượng Kỳ mặc triều phục tím sẫm, tư thái ung dung. Thần sắc nhàn nhạt, dường như đối với việc Ân gia khởi binh tạo phản hắn không bất ngờ, hoặc là nói... hắn đã sớm nghĩ tới.

Nhiều người tâm tư khác biệt, ánh mắt tha thiết nhìn hắn, chờ hắn lên tiếng,

Thực lực của Vĩnh An vương không ai nghi ngờ, mặc dù hai chân hắn di chuyển không tốt, nhưng hành binh đánh trận, ngoại trừ vũ lực, còn cần mưu lược.

Ánh mắt Lý Tung cũng dừng trên người hắn, tay giấu trong áo nắm chặt thành quyền. Nếu lúc này Lý Phượng Kỳ có thể ra tay, nguy hiểm của kinh thành sẽ được giải trừ. Nhưng hắn cũng rõ ràng, lúc này Lý Phượng Kỳ chắc chắn sẽ không bán mạng vì hắn nữa.

Lý Phượng Kỳ quả thực giống như trong tưởng tượng của hắn không nói một lời, đối với ánh mắt nóng bỏng của mọi người ngoảnh mặt làm ngơ.

"Vĩnh An vương có thượng sách gì không?"

Thấy hắn không lên tiếng, Lý Tung nghiêng người về phía trước, nhìn hắn hỏi.

Lý Phượng Kỳ nhìn thẳng y, khẽ cười. Vỗ lên chân mình, mặt lộ vẻ khổ não nói: "Thần mấy ngày nay khổ vì dư độc, hai chân đau đớn khó chịu, đâu còn rảnh rỗi để ý đến chuyện khác? E sợ vô năng không thể cùng bệ hạ phân ưu, kính xin bệ hạ thứ tội."

Lời từ chối này tâm ý cũng lười giấu.

"... Vậy Vĩnh An vương từ từ dưỡng thương cho tốt." Lý Tung nghiến răng nghiến lợi nói lời này, ánh mắt nhìn qua văn võ bá quan càng ngày càng nham hiểm.

Hắn quét mắt nhìn quan viên, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên người Diệp Tri Lễ vẫn đang cúi đầu: "Trung thư lệnh sao không nói chuyện? Ngươi là cháu rể Ân Tiếu Chi, có từng nghe được tin tức gì không?"

"Bệ hạ minh giám!" Diệp Tri Lễ trong lòng giật mình, quyết đoán quỳ xuống, dập đầu chạm đất kêu oan: "Thần những năm này mặc dù lui tới nhiều với Ân gia, nhưng việc này thực sự không biết." Hắn nghẹn ngào một tiếng: "Con thứ của thần tháng trước mới đi Vân Dung tòng quân, nếu thần sớm biết việc này, làm sao, làm sao có thể..."

Hắn phục trên đất, âm thanh nghẹn ngào, khó nói thành lời.

Lý Tung thấy dáng vẻ hắn như vậy, hừ nhẹ, lười tính toán với hắn, lúc này cho dù giết Diệp Tri Lễ cho hả giận, cũng không thể khiến Ân gia lui binh.

Hắn khoát tay áo một cái: "Đứng lên đi, Trung thư lệnh đâu cần phải kinh hoảng như vậy, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi. Chỉ có điều ngươi cùng Ân gia là quan hệ thông gia, chuyện này vẫn cần tránh hiềm nghi, mấy ngày nay, ngươi không cần vào triều, ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."

Diệp Tri Lễ âm thầm cắn răng, lại chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ân.

Lý Tung nhìn một vòng đám triều thần như chim cút phía dưới, gõ lên long án, chậm rãi nói: "Nếu không ai xin đi giết giặc, vậy trẫm chỉ có thể tự mình bổ nhiệm."

"Thống lĩnh Thần Sách quân Trần Vân, nhận hổ phù của trẫm, ra ngoài thành tiếp nhận năm vạn quân Thần Sách, đánh lui địch bên kia sông. Trương Nghĩa Triệu An nhận thủ dụ của trẫm, tới Gia Châu, Lê Châu lĩnh mười vạn binh mã bình định." Ánh mắt hắn lộ ra ngoan ý: "Mười lăm vạn binh mã, tiền hậu giáp kích, đem quân đảo chính giết chết toàn bộ!"

Ba người tiến lên lĩnh mệnh, đám triều thần còn lại chắp tay cúi người: "Bệ hạ anh minh!"

*

Sau khi tan triều, Lý Tung triệu trọng thần về Ngự thư phòng bàn chính sự.

Chỉ có Lý Phượng Kỳ và Diệp Tri Lễ bị bài trừ ở ngoài, cùng đám quan viên còn lại rời khỏi điện Thái Hòa.

Một người dáng vẻ thanh thản, nhàn nhã; một người đầy bụng tâm sự, sầu lo.

Không ít quan chức muốn tiến lên tìm Lý Phượng Kỳ thăm dò chút tin tức, nhưng bị hắn trừng mắt lạnh lùng, lo sợ dừng lại.

Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm đồng hành cùng Diệp Tri Lễ, hai người tới trước cửa cung, tách ra lên xe ngựa, Lý Phượng Kỳ bỗng nhiên lên tiếng nói: "Tề quốc công đang lo lắng cho nhị công tử?"

Diệp Tri Lễ ánh mắt lóe lên, vô cùng lo lắng thở dài một hơi: "Phải, sớm biết cục diện như này, ban đầu ta không nên đồng ý cho hắn tòng quân."

Lý Phượng Kỳ liếc hắn một cái, phụ họa nói: "Phải, nếu lúc trước nhị công tử vào Huyền Giáp quân, có lẽ sẽ không rơi vào cục diện lưỡng nan như ngày hôm nay."

Diệp Tri Lễ miễn cưỡng gật đầu, trong lòng suy đoán hắn bỗng nhiên nói lời này là có ý gì.

Hắn hơi nheo mắt lại, chẳng lẽ Vĩnh An vương đã nhìn ra điều gì?

Lập tức trong lòng hắn thầm lắc đầu, hủy bỏ suy đoán này. Chuyện này khó đoán, Vĩnh An vương không nên nhìn ra được.

"Hiện tại nói những điều này đều đã muộn." Diệp Tri Lễ mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, sâu sắc than thở: "Ta chỉ ngóng trông Ân gia có thể niệm tình mặt mũi phu nhân, thả tiểu nhi trở về."

Dứt lời dáng vẻ như thương tâm quá độ không muốn nhiều lời, hướng Lý Phượng Kỳ chắp tay, bước lên xe ngựa.

Lý Phượng Kỳ nhìn bóng lưng hắn, hừ một tiếng.

Ngụy quân tử.