Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 103: Tiếng hét lúc nửa đêm 1



Ngày hôm sau, Phó Nguyệt lại mở lò làm thêm một chút điểm tâm.

Để lại một ít cho Lý đình cùng với nhà mình ăn, còn lại đều tặng cho trưởng thôn, Thôi Phúc tẩu tử, Dương Tứ gia gia cùng với hàng xóm thường qua lại ở quê nhà.

Sau giờ ngọ, lần này gã sai vặt ở tiệm vải Lý Ký một mình một người, quen cửa quen nẻo đi đến nhà Tiêu Thái.

Tiếng đập cửa vang lên.

Tiêu Thái: “Ai vậy?”

“Tiểu nhân là người ở tiệm vải Lý Ký.”

Tiêu Thái mở cửa ra.

Gã sai vặt đi vào, khách sáo nói: “Tiêu chủ nhân, phu nhân phái tiểu nhân tới lấy điểm tâm.”

Tiêu Thái: “Không dám nhận tiếng chủ nhân này. Ta chỉ hơn ngươi vài tuổi, ngươi gọi ta là Tiêu ca đi. Nương tử nhà ta đã chuẩn bị xong điểm tâm, ngươi ngồi xuống uống một ngụm trà chờ một lát.”

“Tiêu ca, không cần vội, không cần vội.”

Gã sai vặt ngồi xuống chờ, trong lòng âm thầm kỳ quái, sao lại cứ nhất đinh phải tới tiểu viện hộ nhà nông này mua điểm tâm chứ? Người nhà này chẳng lẽ là cao nhân ngoại thế thâm tàng bất lộ sao?

Phó Nguyệt mang theo điểm tâm đã được gói kín trong giấy dầu, đồng thời cũng cho gã sai vặt một đĩa điểm tâm nhỏ.

“Nơi này chính là điểm tâm cho Lý tỷ tỷ, khi ngươi trở về nhớ truyền lời lại là điểm tâm tốt nhất phải ăn trong vòng 3 ngày, qua thời gian có thể không còn tươi ngon nữa.”

Gã sai vặt vội vàng đứng lên, giơ hai tay tiếp nhận lấy gói đồ: “Tiểu nhân nhớ kỹ.”

Phó Nguyệt: “Làm ngươi vất vả đi một chuyến, nơi này một ít điểm tâm nhỏ, ngươi ăn tạm nhân lúc nghỉ ngơi đi.”

Gã sai vặt thấy bọn họ nhiệt tình như thế, liên tục nói lời cảm tạ.

Đây chính là điểm tâm mà tiểu thư trong phủ cứ ầm ĩ đòi ăn đó.

Gã sai vặt thật cẩn thận, lòng tràn đầy thành kính mà mở miệng cắn một ngụm.

“Ôi!”

Bốn loại điểm tâm, vừa mặn vừa ngọt, mềm xốp hương sữa.

Hắn không biết chữ, không biết nên miêu tả vị ngon tuyệt hảo trong miệng như thế nào.

“Ngon quá!” Hiện tại coi như hắn đã hiểu vì sao tiểu thư nhớ mãi không quên.

Đừng nói là tiểu thư, chính hắn cũng muốn lúc nào cũng có thể ăn một cái.

Đáng tiếc hắn chỉ là một gã sai vặt, sao có thể mua nổi điểm tâm vừa nhìn đã thấy tinh xảo, đẹp đẽ quý trọng này.

Trong lòng bao nhiêu nỗi niềm, gã sai vặt càng ăn càng quý trọng hơn.

Li3m xong một ít vụn bánh mì cuối cùng, gã sai vặt nhanh chóng đứng dậy chào từ biệt.

Phu nhân và tiểu thư còn chờ ở trong phủ nữa đó.

Gã sai vặt nói: “Đây là sách vở bút mực mà phu nhân nhà ta bảo ta mang cho tiểu công tử, mong ngài vui lòng nhận cho.” Gã sai vặt lấy sách trong tay đưa ra.

Lúc trước khi nói chuyện phiếm, Phó Nguyệt có nhắc tới đứa trẻ trong nhà đọc học vỡ lòng.

Nghĩ rằng Phó Nguyệt sẽ không nhận tiền làm điểm tâm này nên Lý Đình liền sai người mua cuốn “Tam Tự Kinh” cùng bút mực, giấy viết đưa tới đây.

Cũng hết sức chu đáo.

Phó Nguyệt cười tiếp nhận: “Ta sẽ không khách sáo nữa, làm phiền Lý tỷ tỷ bận tâm tới.”

Xong việc, gã sai vặt mới lễ phép mà rời khỏi viện, bước nhanh trở về thành.

Sắp xếp việc nhà, thêu thùa, việc ở Tiêu gia cứ theo thường lệ, trời tối thì di nghỉ ngơi.

Giờ Dần lúc nửa đêm (3 giờ), đột nhiên một tiếng hét sợ hãi như xé lòng, thắt cả ruột gan xuyên qua thôn xóm yên tĩnh, vang đi xa.

Tiêu Thái chợt mở hai mắt đen nhánh, nhanh chóng tỉnh táo lại.

“Tiếng gì thế?” Phó Nguyệt cũng bị bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, dò hỏi Tiêu Thái ngồi dậy ở bên người.

“Không biết, nàng cứ ngủ trước, ta đi xem.”

Nói xong, Tiêu Thái xoay người xuống giường, đi ra viện.

Nhìn quanh một vòng, trong viện nhà mình yên bình bình an, chỉ ở nơi xa dần dần truyền đến tiếng vang.

Tiêu Thái về phòng khoác thêm áo ngoài, châm nến rồi nhấc đèn lồ ng lên đi ra viện.

Đại khái có không ít nhà bị tiếng hét làm bừng tỉnh.