Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 108: Ghé thăm cửa hàng 2



Phương Mãnh cũng gật đầu: “Tiêu huynh đệ ngươi lần sau tới đây trực tiếp tìm Hắc Cẩu là được.” Hôm nay hắn đi theo cũng coi như là tạo uy thế rồi, còn lại Hắc Cẩu cũng có thể ứng phó.

Phương Mãnh còn có việc, cũng không hề nhiều chuyện nữa, dẫn Hắc Cẩu rời đi.

Tiêu Thái nhìn sắc trời, cũng xoay người ra khỏi thành.

Trên bàn ăn cơm nhà họ Tiêu.

Tiêu Thái tỉ mỉ nói tình trạng 3 cửa hàng mà hôm nay hắn chọn cho Phó Nguyệt nghe.

“Một nhà nằm trên đường phố ở chợ phía đông, thuộc đường Bạch Hổ. Cửa hàng không lớn, vốn buôn bán rượu, ông chủ kinh doanh không tốt nên nhượng lại, chỉ cho thuê theo năm, một năm ba mươi lượng.”

“Còn có một cửa hàng cách đường chính hai ba cái ngõ nhỏ, hơi lệch một chút, nhưng cửa hàng lớn nhất, người ở chung quanh cũng không ít. Có thể thuê theo tháng, một tháng khoảng một hai lượng, cũng có thể mua trực tiếp cửa hàng, đại khái muốn ba trăm lượng.”

“Cuối cùng là cửa hàng ở xa hơn hai cửa hàng ban đầu, ở phố Thanh Vân, nhưng nằm khá gần thư viện và phủ nha trong thành, nằm ngay cạnh cửa hàng bán sách. Cửa hàng có quy mô vừa phải, đằng sau có một cái viện nhỏ, chủ nhà lập gia thất, muốn dọn nhà trở về quê hương đất tổ, muốn bán toàn bộ cả tiền viện và hậu viện. Chào giá khoảng hơn 500 lượng.”

Nói rõ ràng tình huống hôm nay, Tiêu Thái vùi đầu vào uống từng ngụm cháo.

Phó Nguyệt liền lâm vào trầm tư.

Căn cứ theo số bạc mà bọn họ hiện tại tiết kiệm được thì thuê theo tháng vẫn có thể trả được. Nếu mua trực tiếp cửa hàng thì giá cả hơi đắt một chút.

Nhưng chỉ là lúc đầu, ngày sau mở cửa hàng đi vào hoạt động, nàng tin rằng có thể từ từ kiếm được bạc.

Ăn xong rồi dọn dẹp ổn thỏa, hai người cùng về phòng nghỉ ngơi.

Phó Nguyệt nằm một lúc liền nói: “A Thái ca, ta muốn mua cái viện trên đường Thanh Vân gần hiệu sách kia.”

Tiêu Thái cũng sớm có cùng ý nghĩ với nàng, cho nên mặc dù giá cao cũng vẫn tỉ mỉ xem xét dò hỏi để sau khi trở về nói cho Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt nói lý do mà chính mình chọn cho hắn nghe: “A Thái ca, có cái viện thì chúng ta có thể định cư được, có cuộc sống sinh hoạt ổn định, không cần mỗi ngày đi tới đi lui bận rộn.”

“Cảnh vật trên đường Thanh Vân cũng thanh nhã, nằm gần phủ nha, dòng người qua lại cũng sẽ không quá lộn xộn.”

“Hơn nữa ta nhớ rõ, trước đó khi ta mua sách, ở gần đó cũng không có cửa hàng bán điểm tâm đúng không?” Phó Nguyệt ngẩng đầu xác nhận lại với Tiêu Thái.

Tiêu Thái gật đầu, hôm nay hắn đi ra khỏi cửa hàng đó đã cố ý đi lòng vòng xung quanh.

Cách hai con phố là cửa hàng bán điểm tâm, nhưng không phải quá nổi tiếng, khách hàng cũng không có nhiều.

“Qua hai con phố cũng có một cửa hàng, nhưng có lẽ không bì được với đồ mà nàng làm.”

Phó Nguyệt an tâm, lại nằm yên xuống giường một lần nữa. Cho dù có mở mấy cửa hàng, nhưng so về chất lượng và hương vị thì nàng cũng không lo lắng.

Tiêu Thái: “Cái nhà kia vội vã dọn đi, cho ta thời gian suy nghĩ hơi ngắn. Mức giá này đưa ra vẫn cố ý để thấp, nếu thật sự mặc cả thì có lẽ vẫn có thể ép giá được lần nữa.”

Nhưng mặc dù ép giá, hiện nay bọn họ cũng không lấy ra được nhiều bạc như vậy.

Nhưng Phó Nguyệt vẫn chậm rãi nói: “Chờ đến khi bán xong bức thêu này, giá cả cũng sẽ không quá thấp, ta sẽ … lấy thêm bạc trong của hồi môn của ta bổ sung một chút…”

“Tiểu Nguyệt……” Giọng nói của Tiêu Thái hơi khô khốc một chút.

Nam nhân nào mà không muốn để cho vợ con và người thân của mình không phải lo toan về chuyện cơm áo chứ.

Gả cho hắn, lại khiến nàng lo lắng làm lụng vất vả duy trì cuộc sống sinh nhai.

Phó Nguyệt không đợi hắn nói xong, vội vàng mở miệng: “Chàng cứ nghe ta nói trước đã! Ta chỉ tạm thời mượn bạc trong của hồi môn của ta thôi, chờ đến khi cửa hàng khai trương kiếm tiền, một phần lợi nhuận sẽ trả lại vào đó trước!”

“Được, trả lại cho nàng trước. Về sau kiếm bạc cũng đều cho nàng, ta cũng cho nàng!”

Tiêu Thái chưa bao giờ hỏi về số bạc trong của hồi môn của Phó Nguyệt. Lúc này hắn ôm chặt lấy Phó Nguyệt, trong lòng ngổn ngang trăm mối lo nghĩ, có cả sự cảm động và bất đắc dĩ, chỉ duy nhất không có cảm giác phẫn hận, cảm thấy mất mặt.

Ý tốt của nàng không nên phản đối, khiến nàng tổn thương.

Phó Nguyệt nhẹ nhàng thở phào, lập tức trêu đùa hắn: “Thế chàng định làm không công cho ta sao?”

“Ừ, làm không công cho nàng cả đời!”

“Ha ha ha ha!” Hai người cười đùa thì thào bên tai nhau.

Nếu Phó Nguyệt có thể nghe được tiếng lòng của nam nhân phía sau nàng thì sẽ nghe được một câu hứa hẹn thật lòng: “Đời này, tính mạng cũng sẽ trao cho nàng!”