Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 125: Phóng hỏa 1



Khi trưởng thôn tìm người lên núi khiêng lợn rừng cũng báo cho mọi người biết chuyện đoàn người trên núi đều bình an.

Phó Nguyệt trút được lo lắng, yên tâm thở phào.

Sắc trời đã hoàn toàn tối mịt.

Phó Nguyệt tự biết sức lực của chính mình thế nào nên thấy đông đảo người dân trong thôn đi lên núi hỗ trợ liền không đi chen chân vào tham gia cảnh náo nhiệt nữa.

Phó Nguyệt trở về đóng cửa viện lại, trước hết dẫn Tiêu Giản đi rửa mặt rồi cho cậu bé đi ngủ.

Tiêu Giản nằm trong ổ chăn, đôi mắt buồn ngủ híp chặt lại không mở ra nổi mà vẫn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, xác nhận lại lần nữa: “Ca ca thật sự sẽ trở về ngay sao?”

Phó Nguyệt cười vỗ vỗ chăn đắp cho cậu bé: “Đúng vậy, mọi người đã lên núi đón bọn họ. Đệ mau ngủ đi, sáng mai thì có thể nhìn thấy ca ca.”

Chờ Tiêu Giản ngủ xong, Phó Nguyệt cũng không động đậy, lẳng lặng mà ngồi chờ Tiêu Thái về.

Trong tiểu viện nhà nông vắng lặng.

Tiêu Đại Bảo đã ngồi xổm ở góc tường trong hậu viện Tiêu gia được một lúc lâu.

Nghe thấy một hồi lâu không có động tĩnh, hắn liền đoán nữ nhân và đứa trẻ trong nhà kia đã đi ngủ.

Tiêu Đại Bảo bám vào bức tường thấp lùn trong hậu viện, lẳng lặng bò vào trong.

Phòng bếp của Tiêu gia vừa hay nằm ngay tại góc tường nối liền với tiền sảnh và căn phòng phía đông.

Sau khi Tiêu Đại Bảo nhảy xuống đất, nương ánh trăng nhìn thăm vào trong viện.

Trong viện không có ánh đèn. Trong phòng Tiêu Giản tối tăm vì sau khi đèn dầu lay động đã làm tắt lửa. Phó Nguyệt cũng không châm đèn lại, nàng nghĩ không lâu nữa chờ Tiêu Thái trở về, nàng trực tiếp ra là được, cần gì phải châm đèn dầu quấy nhiễu giấc ngủ của A Giản chứ.

Tiêu Đại Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bếp ra, nương theo ánh trăng lần lượt lật xem các đồ vật trong phòng bếp.

Phó Nguyệt thích mỗi bữa cơm đều nấu những đồ tươi mới, cho nên trong phòng bếp không chuẩn bị nhiều rau dưa củ quả.

Tiêu Đại Bảo cũng chỉ lục lọi được nửa thùng gạo và mì, mấy quả trứng gà cùng nửa con gà rừng.

Mà điều này càng khiến Tiêu Đại Bảo phẫn nộ hơn, có thịt có gạo, ăn ngon như vậy, thế mà Tiêu Thái lại không chịu cho bọn hắn vay tiền.

Cũng bởi vậy cho nên hắn càng hạ quyết tâm, phải cho bọn họ biết mặt!

Tiêu Đại Bảo lấy những thức ăn có thể mang đi được cho vào một cái giỏ, dự định sau khi phóng hỏa xong thì mang đi.

Dù sao đến lúc đó nhà họ Tiêu đã bị đốt rồi, chẳng thể đi tìm những thức ăn này được.

Kỳ thật hắn cũng muốn tìm kiếm chút bạc ở Tiêu gia, nhưng hắn vừa mới lặng lẽ sờ căn phòng phía đông của Tiêu Thái ở nhưng không đẩy nổi cửa, thế mà lại bị khóa rồi.

Đây là thói quen của Phó Nguyệt khi đi ra ngoài hỏi thăm tin tức thì luôn khóa cửa lại.

Sau khi trở về nàng trực tiếp mang Tiêu Giản đi rửa mặt, chưa hề quay trở lại căn phòng phía đông.

Căn phòng phía tây là của con ma ốm nhỏ ở, làm gì có thứ gì đáng giá, hơn nữa trên núi nơi xa đã có từng đốm lửa lấm tấm, là người lên núi sắp xuống núi rồi.

Thời gian không còn nhiều lắm.

Tiêu Đại Bảo không hề chần chờ, trong phòng bếp Tiêu gia không có nhiều củi lửa và cỏ khô.

Hắn liền bê củi gỗ chất liên tiếp vào chính đường, phòng bếp cùng căn phòng phía đông, sau đó lại rải cỏ khô lên trên.

Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ xong, hắn liền thổi mồi lửa cháy to rồi để vào trong góc. Như vậy lửa sẽ từ từ bốc lên, cho hắn không gian để rời đi.

Ngọn lửa bốc cháy lên, Tiêu Đại Bảo xoay người trở về phòng bếp lấy giỏ đồ ăn.

Đúng lúc này, một cây gậy gỗ gõ mạnh vào sau đầu hắn, Tiêu Đại Bảo lắc lư hai lần rồi té xỉu trên mặt đất, gạo, rau củ và mì rải đầy đất.

Khi Tiêu Đại Bảo mò mẫm lục lọi ở viện, trong không gian yên tĩnh ở viện khó tránh khỏi truyền ra tiếng động.

Phó Nguyệt nghe thấy mấy tiếng động này, nàng liền nghĩ ngay đến chuyện có trộm vào nhà.