Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 126: Phóng hỏa 2



Trong thôn phần lớn đám thanh niên trai tráng đã lên núi, có thể tên trộm muốn lợi dụng sơ hở này.

Trong nhà những đồ vật đáng giá cơ bản đều để ở trong căn phòng phía đông của bọn họ. Căn phòng phía đông đã khóa rồi không mở ra được. Tên trộm này cũng chỉ có thể trộm được một số thức ăn trong nhà, không đáng giá mấy đồng, an toàn mới là quan trọng nhất.

Vì thế, Phó Nguyệt lay Tiêu Giản tỉnh dậy, che lại miệng cậu bé để cậu không phát ra tiếng.

Tiêu Giản bừng tỉnh, thấy sắc mặt tẩu tử nghiêm nghị liền ngoan ngoãn mà ôm lấy cái chăn nhỏ bọc quanh người, ngồi yên trên giường không nói một lời.

Phó Nguyệt kéo cửa gỗ của căn phòng phía tây ra một chút, từ khe cửa thấy động tác của người nọ, thế mà lại muốn phóng hỏa!

Thật quá đáng, đây là muốn hại chế.t người rồi!

Sau khi Phó Nguyệt tức giận thì buộc mình phải bình tĩnh lại. Lúc này trong nhà chỉ có nàng và Tiêu Giản, nàng không thể hoảng loạn.

Kẻ cắp này đầu tóc bù xù, kỹ năng không thuần thục, có lẽ không phải loại lưu manh liều lĩnh.

Phó Nguyệt ôm Tiêu Giản xuống dưới, giấu ở sau cửa, nhỏ giọng dặn dò nói: “Đệ ngồi yên ở chỗ này đừng cử động, không cần lên tiếng, đợi chút nữa tẩu tử gọi đệ, đệ liền chạy ra phía cửa viện, không được quay đầu lại! Đệ nghe được không!”

Tiêu Giản mở to mắt to, tay chân nhỏ nhắn giấu ở trong chăn trở nên lạnh lẽo, cố gắng bình tĩnh gật gật đầu.

Ngay sau đó, Phó Nguyệt lấy then chốt cửa ra, lúc kẻ trộm phóng hỏa xong, đưa lưng về phía phòng bếp lấy lấy thức ăn thì nhanh chóng tiếp cận, đánh mạnh một gậy vào cái ót của hắn.

Phẫn nộ, hỗn loạn, sợ hãi, Phó Nguyệt dùng hết sức bình sinh.

Ngày thường Tiêu Đại Bảo không làm lụng gì, thân thể cũng không quá cường tráng, lập tức bị một cây gậy đánh cho bất tỉnh.

Lòng bàn tay của Phó Nguyệt đầy mồ hôi, nàng lấy cái gậy chọc chọc nam nhân trên mặt đất.

Vẫn không nhúc nhích.

Đẩy ra đầu tóc tán loạn của người nọ, phát hiện ra đây chẳng phải là Tiêu Đại Bảo sao?!

Vô duyên vô cớ, vì sao lại chạy tới nhà nàng phóng hỏa?

Thật là vô lý giống hệt nương của hắn.

Phó Nguyệt tức giận lại đá mạnh hắn một cái, cũng mặc kệ hắn sống hay chế.t.

Nếu chế.t cũng đáng kiếp, còn sống thì coi như hắn mạng lớn.

Bên ngoài nhà chính lửa đã dần dần bốc lớn, đã lan sang phía phòng bếp và căn phòng phía đông, khung cửa sổ gỗ ở chính đường đã “rầm rầm” bị cháy rơi xuống dưới.

Phó Nguyệt không do dự nữa, nàng ném chốt cửa vào lửa, nhanh chóng bước về căn phòng phía đông mở khóa, đồng thời lớn tiếng gọi Tiêu Giản: “A Giản, ra đây đi!”

Phó Nguyệt đi thẳng đến chỗ cái rương gỗ ở phía sau giường, lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo bên trong rồi chạy ra ngoài.

Trong nhà những thứ quan trọng nhất như ngân phiếu, khế đất v..v đều được nàng cất ở trong cái hộp này.

Những đồ vật khác, mặc dù có tổn thất nhưng cũng không có gì quan trọng.

Con nít không thể chạy nhanh như người lớn.

Tiêu Giản vừa mới mở cửa viện ra, Phó Nguyệt cũng đã chạy tới.

Nàng bế Tiêu Giản lên, nhét cái hộp vào trong ngực cậu bé, sau đó bọc kỹ chăn cho cậu bé một lần nữa.

Vừa vội vàng lại vừa sợ hãi nên cũng không kịp mặc áo ngoài và giày cho Tiêu Giản.

Phó Nguyệt ôm Tiêu Giản được bọc kín như con nhộng chạy ra ngoài viện, vừa chạy vừa lớn tiếng cầu cứu: “Có ai không! Có ai mau tới! Cháy rồi!”

Đêm nay trong thôn có không ít người lên núi, cho nên người ở nhà cũng đang chờ người thân mình trở về, chưa đi ngủ.

Hàng xóm ở gần nhà Tiêu Thái nhất nghe được tiếng cầu cứu trước tiên, vừa nghe thấy cháy, mọi người đều vội vàng bưng thùng gỗ, bồn gỗ trong nhà, múc nước nhảy vọt tới.

Bà bà (mẹ chồng) Trần gia sống ở trước nhà nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai người bọn họ liền vội vàng kéo Phó Nguyệt sang bên cạnh.

Vốn định đón Tiêu Giản, nhưng đứa trẻ hình như bị dọa sợ, vừa ngơ ngác vừa ôm chặt lấy cổ Phó Nguyệt, thân thể nhỏ nhắc rúc vào trong lòng tẩu tử, không chịu cho người khác ôm đi.

Trần bà bà bất đắc dĩ, không ôm cậu bé nữa, an ủi Phó Nguyệt: “Không sao, người không bị sao là tốt rồi. Chúng ta đứng sang một bên để mọi người dập lửa là được.”

Giờ phút này rốt cuộc Phó Nguyệt cũng phản ứng lại, nhìn lửa lớn cháy hừng hực ở phía trước, cả người mồ hôi chảy ròng ròng.

Trưởng thôn còn ở trong thôn, nghe thấy tiếng cầu cứu bên này và động tĩnh dập lửa cũng chạy tới đây, vội vàng tổ chức người dập lửa.