Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 133: Giải quyết 1



Tiêu Thái không dao động, tránh né Thôi Hạnh Hoa, vẫn muốn ra cửa.

Tiêu Cường mấp máy môi đi lên, lại ngăn cản Tiêu Thái một lần nữa.

Ông ta hơi hơi hé miệng, giọng nói có phần khàn khàn: “Tiêu Thái……”

Mọi chuyện đã bại lộ, ông cũng không biết nên mở miệng cầu xin như thế nào.

Mọi người ở trong và ngoài từ đường đều đang nhìn cả nhà bọn họ khiến ông ta xấu hổ đến mức không mở nổi miệng, tức giận túm lấy Tiêu Đại Bảo đang nằm trên mặt đất, kéo hắn lê lết đến bên chân Tiêu Thái.

“Ngươi nói đi! Ngươi nhận tội rồi xin lỗi bọn họ.”

Thôi Hạnh Hoa thấy vậy cũng nhanh chóng bảo con trai nói chuyện.

Tiêu Đại Bảo nghẹn một lúc lâu mới vừa thở hổn hển vừa nói: “Ta…… Ta sai rồi……”

Thôi Hạnh Hoa kích động nói: “A Thái à, ngươi xem Đại Bảo đã nhận sai và xin lỗi, có được không?”

Phó Nguyệt lạnh lùng cười khẩy nói: “Ta thiêu nhà của ngươi, ngoài miệng nói xin lỗi có được không? Nếu thật sự như vậy thì cái giá phải trả cho làm chuyện xấu quá thấp. Ta thấy đừng lãng phí thời gian nữa, Tiêu Thái ca chàng nhanh đi báo quan đi.”

“Vậy các ngươi muốn như thế nào?” Thôi Hạnh Hoa vội la lên.

Trưởng thôn cũng không muốn để ý tới cả nhà ngu ngốc độc ác này, chỉ biết khóc sướt mướt, nhưng nếu làm ầm ĩ việc này lên thì danh tiếng của thôn tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhà ai cũng đang bận rộn, không có thời gian để lãng phí ở chỗ này.

“Khụ khụ,” được đám trưởng lão ngồi ở một bên ra hiệu, Tôn Trường Canh liền hắng giọng, gọi Tiêu Thái đã đi gần đến cửa lại “A Thái à, ngươi đợi một chút.”

Sau đó ông lại quay đầu hỏi Phó Nguyệt với giọng nói hòa hoãn: “Tiểu Nguyệt à, các ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, thôn làng sẽ đưa ra quyết định giúp các ngươi.”

Thấy khổ chủ là Phó Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, Tôn Trường Canh cũng cảm thấy bọn họ không dễ nhượng bộ, nhưng danh tiếng ở trong thôn không thể để đạp đổ bởi cả nhà thối nát này.

“Đầu óc của Tiêu Đại Bảo không bình thường, nhưng thôn chúng ta còn phải qua lại với làng trên xóm dưới. Ngoài việc đưa hắn đi tới quan phủ, cháu muốn hắn làm cái gì cũng được.”

Người trong thôn nghe được câu này cũng gật gật đầu, không thể chỉ vì một cục phân chuột này mà đổ đi cả nồi cháo được. Bọn họ đều là người nhà nông vốn lương thiện an phận làm việc đồng áng, trong nhà còn có con trai và con gái chưa đính hôn. Nếu bị chuyện của Tiêu Đại Bảo ảnh hưởng đến, thế nào bọn họ cũng phải xé xác cả nhà này cho mà xem!

“Đúng vậy, nương tử Tiêu Thái à, ngươi nói ra, chúng ta sẽ đứng ra ủng hộ ngươi!” Người trong thôn kêu lên.

Tình cảm quần chúng xúc động, tựa như muốn xông vào xé xác Tiêu Đại Bảo.

Cả nhà Thôi Hạnh Hoa đối mặt với lửa giận của đoàn người nơi này, rốt cuộc cũng sợ hãi.

Phó Nguyệt đi lên phía trước, giữ chặt Tiêu Thái, chân thành nói với đám người từ trong ra ngoài: “Hai mấy năm nay Tiêu Thái ca như thế nào, bà con lối xóm đều rõ như ban ngày. Lúc hai người bọn họ gặp chuyện không may, trước hết ta xin thay mặt bọn họ cảm tạ mọi người đã quan tâm tới hai huynh đệ.”

“Ôi dào, đều là người cùng thôn với nhau cả nói gì tới quan tâm hay không quan tâm, nương tử Tiêu Thái đừng khách sáo.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Mọi người thấy nương tử Tiêu Thái hiểu biết lễ phép như thế, càng thấy cả nhà Tiêu Đại Bảo xấu xa bỉ ổi.

Phó Nguyệt: “Đúng theo như lời mọi người nói, chúng ta đều là người trong cùng thôn, tóm lại là đều hi vọng thôn tốt đẹp, chúng ta mới có thể tốt đẹp theo. Chẳng qua Tiêu Đại Bảo phóng hỏa thật sự rất quá đáng, ngày hôm qua nếu không phải ta cảnh giác, chỉ sợ ta và A Giản đã bị mất mạng.”

Nhớ tới chuyện nguy cấp hôm qua, nàng nghĩ lại mà sợ đến đỏ mắt. Tiêu Thái cảm nhận được cảm xúc bất an của nàng, vươn tay ôm chầm lấy nàng, vỗ vỗ vào bả vai nàng.