Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 136: Vào thành 2



Sau khi Tiêu Thái và Phó Nguyệt bạc bạc một phen thì tặng cho từng nhà tối hôm qua tới giúp đỡ dập lửa, mỗi nhà tặng hai cân thịt.

Nhà mình không đủ thịt thì kêu gọi sư phụ trao đổi, trả thành tiền để lấy thịt về chia tiếp.

Trong thôn xảy ra cháy, cho dù không phải nhà của Tiêu Thái mà là nhà khác xảy ra việc này, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ.

Không ngờ là hai vợ chồng son này lại có tính cách thật thà hào phóng như vậy, không từ chối được, mọi người cũng thi nhau cho Phó Nguyệt một ít đồ tốt trong nhà như trứng gà, gạo, mì v..v để đáp lễ.

Phó Nguyệt mang theo đầy thịt ra ngoài, sau đó lại đem đầy đồ trở về.

Trước hết nàng đặt đồ vật vào trong căn phòng còn nguyên vẹn trong nhà, sau đó cùng nhau đi đón Tiêu Giản về. Đồng thời cũng chuẩn bị quà lễ hậu hĩnh cho nhà trưởng thôn, cảm tạ bọn họ hỗ trợ.

Trương thẩm khuyên nhủ: “Các cháu cứ ở chỗ ta đi, Thế Thịnh không trở lại. Nhà cháu chưa dọn dẹp gì thì làm sao mà ở được chứ!”

Trong thành sau khi sang tên phòng ở, chủ nhà cũ đã dọn sạch đồ đi, chỉ để lại một ít bàn ghế to không tiện di chuyển và những thứ rẻ tiền khác.

Sau khi Phó Nguyệt và Tiêu Thái thương lượng xong, quyết định hôm nay sẽ dọn qua đó, trước hết phải mua những đồ dùng hàng ngày ngay lập tức như giường, chén, bồn v..v, dọn dẹp ổn thỏa hai gian nhà để có thể ở được ngay trong ngày.

Ít nữa sẽ thu dọn những phòng khác, xây dựng lại nhà ở trong thôn. Nhà cũ ở trong thôn là cội nguồn của bọn họ, không thể vứt bỏ được, về sau Tiêu Thái trở về săn thú cũng có nơi để nghỉ ngơi.

Trương thẩm thật lòng suy xét thay bọn họ, mà chuyện cửa hàng trong thành sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết.

Phó Nguyệt liền dứt khoát tiết lộ với Trương thẩm, nói: “Thẩm à, trước đó chúng cháu đã mua một tòa viện ở trong thành để dự định sau này mở cửa hàng, hiện tại vừa lúc có thể trực tiếp dọn qua đó.”

Trương thẩm khiếp sợ nhìn hai người bọn họ.

Bà có nghe lầm không? Tiêu Thái và Phó Nguyệt vậy mà đã mua viện ở trong thành rồi sao? Thế thì chi biết bao nhiêu là bạc đây.

Phó Nguyệt cười gật đầu, chờ bà tiêu hóa xong tin tức.

“Tiêu Thái, cháu nói chuyện này là thật sao?”

Tiêu Thái cũng cười gật gật đầu.

Hiện tại mới thành hôn được hai ba tháng, thế mà Tiêu Thái đã có thể mua tòa viện ở trong thành, nghĩ đi nghĩ lại cũng biết là công của Phó Nguyệt.

Thấy cuộc sống của bọn họ trôi qua tốt đẹp, Trương thẩm cũng vui vẻ: “Vậy các cháu đi đi, ta không giữ các cháu nữa. Đúng rồi, phòng ở kia các cháu đã dọn dẹp xong chưa?”

Phó Nguyệt: “Đợi lát nữa chúng cháu đi dọn dẹp hai gian nhà để ở trước, những thứ khác để dọn dẹp sau cũng được.”

Trương thẩm: “Thế cũng được, từ từ làm cũng xong.”

Phó Nguyệt: “Nhưng phải làm phiền nhà ngài cho cháu mượn xe bò để dùng một chút, cháu phải mang một ít đồ vật trong nhà qua đó.”

Trương thẩm vỗ vỗ tay nàng: “Chuyện này không thành vấn đề, cháu cứ mang đi dùng. Ta bảo Tôn thúc dắt xe bò tới cho các cháu.”

“Cháu xin cảm tạ Trương thẩm.” Phó Nguyệt thân mật mà kéo cánh tay Trương thẩm đi ra khỏi phòng, “Chờ chúng cháu dọn dẹp xong thì mời mọi người qua đó để nhận biết nhà, ăn mừng bữa cơm cho ấm cúng.”

“Ai za, ta cũng rất thèm đồ ăn từ tay nghề kia của cháu, Trương thẩm cũng không khách sáo nữa, ta sẽ chờ ngày đó.” Trương thẩm cười tủm tỉm.

Phó Nguyệt ghé sát vào Trương thẩm nói nhỏ: “Thẩm à, cháu chỉ nói việc này cho thẩm. Về sau mọi người biết, ngài cứ nói chúng cháu thuê cửa hàng nhé.”

Làm người phải khiêm tốn.

Nghe thấy nàng nói như vậy, Trương thẩm cũng hiểu, đắc ý vỗ ngực cam đoan với Phó Nguyệt: “Tiểu Nguyệt cháu cứ yên tâm, Trương thẩm cháu không phải là người nhiều chuyện đâu.”

Đương nhiên Phó Nguyệt cũng tin bà, nếu không sẽ không nói chuyện này với bà.

Chờ Tôn Trường Canh mang xe bò tới đây, Tiêu Thái và Phó Nguyệt cùng nhau cảm tạ Tôn thúc, dắt xe bò trở về nhà mình, thu dọn những vật quan trọng, quần áo và chăn bông rồi đi vào trong thành.

Mà trước đi bọn họ rời khỏi nhà họ Tôn, Trương thẩm còn cố ý kéo Tiêu Thái sang một bên, lặng lẽ dặn dò.