Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 147: Ăn mừng dọn về nhà mới 1



Thôi Đào Nhi phụ họa theo lời Trương thẩm nói: “Nương nói đúng, có một tay nghề giỏi thì tóm lại sẽ nổi tiếng.”

Khi Phó Nguyệt ở trong thôn tặng điểm tâm cho nhà nàng thưởng thức, hương vị kia không ai là không khen, chẳng trách nhà người ta có thể tạo lập được chỗ đứng trong thành này.

Nếu nàng cũng có một tay nghề giỏi có thể kiếm tiền, Thôi Đào Nhi nghĩ, cho dù nàng đang ngủ cũng có thể vui sướng ngồi bật dậy!

Thôi Đào Nhi nhặt trái cây trên bàn và điểm tâm chậm rãi ăn, nàng cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng như vậy, sẽ không cầu xin Phó Nguyệt dạy nàng. Chưa nói đến việc nghề kiếm tiền như thế này đâu thể tùy tiện dạy cho người khác, cho dù Phó Nguyệt chấp nhận dạy thì mẹ chồng nàng sẽ bắt nàng từ chối. Cứ ăn đồ ngon nhiều hơn một chút, đừng tự rước không thoải mái vào người.

Trong phòng mấy nữ quyến tâm sự với nhau, chỉ chốc lát sau, cửa ngõ lại bị gõ vang.

“Nói không chừng là A Thái ca trở về, để cháu đi xem.” Phó Nguyệt đứng dậy đi mở cửa.

Chỉ chốc lát sau, con trai út Tôn Thế Thịnh của Tôn gia mang theo thịt cùng hai con cá vào.

Bọn nhỏ đang chơi đùa ở chỗ giếng trời vừa trông thấy tiểu thúc thúc tới đây liền không chơi nữa, cả một đám nhào lên như con khỉ trèo lên người hắn.

“Ấy, ấy ấy, không chịu đựng nổi, mau xuống dưới, cẩn thận không ngã đó!” Tôn Thế Thịnh cúi thấp người, thả đám cháu trai như nghé con không sợ chế.t xuống mặt đất.

Trong phòng người nhà họ Tôn nghe thấy tiếng cười đùa vang của bọn họ liền đi ra.

“Sao con lại tới đây? Tiệm ăn không có việc gì sao?” Trương thẩm nghi hoặc hỏi con trai út, bọn họ đang dự định ăn xong cơm chiều thì sẽ qua đó thăm hắn.

“Chưởng quầy của con biết hôm nay Tiêu Thái ca mở tiệc mừng dọn nhà liền cho con nghỉ tới đây chơi.” Tôn Thế Thịnh đưa đồ vật trong tay cho Phó Nguyệt: “Đây là tấm lòng của tiểu đệ, tẩu tử đừng ghét bỏ nhé.”

Không đợi Phó Nguyệt từ chối, Trương thẩm liền nói: “Đúng, đúng, đúng, Tiểu Nguyệt mau nhận lấy. Tiểu tử con cũng coi như hiểu chút lễ nghĩa.” Bà chọc chọc vào trán con trai mình, sau đó liền kéo hắn đi vào bên trong.

Tôn Thế Thịnh gãi gãi đầu, cười ha hả nói: “Lúc con tới đây, sư phụ có nhắc nhở con điều này.”

Sư phụ hắn là Tề tiên sinh ở phòng thu chi và Hà chưởng quầy của tiệm ăn đều có chút giao tình với Tiêu Thái. Sau khi nghe được tin tức Tiêu Thái chuyển nhà muốn mở cửa hàng trong thành từ miệng Tôn Thế Thịnh, biết hai nhà bọn họ có quan hệ thân thiết với nhau nên cho phép Tôn Thế Thịnh nghỉ làm nửa ngày.

Tôn Thế Thịnh vào phòng, Tôn Trường Canh liền tâm sự với con trai mình về cuộc sống sinh hoạt dạo gần đây.

Chờ đến khi Tiêu Thái dẫn Tôn Trường Minh cùng trở về, các nam nhân trong phòng trò chuyện càng sôi nổi hơn.

Có Tiêu Thái chiêu đãi khách khứa, Phó Nguyệt liền đi tới phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Sau khi ăn tối xong, người nhà họ Tôn còn phải nhanh chóng trở về thôn trước giờ cấm đi lại ban đêm nên phải nấu nướng nhanh một chút.

Thấy Phó Nguyệt muốn tới phòng bếp, Trương thẩm cùng đám nương tử cũng muốn cùng tới hỗ trợ.

“Không cần không cần, mọi người ngồi nghỉ ngơi một chút là được, sao có thể khiến mọi người phải mệt nhọc chứ.” Người nhà họ Tôn hôm nay đều ăn mặc y phục tươi sáng để đi thăm hỏi người thân, trong phòng bếp khói bụi lượn lờ, tất nhiên Phó Nguyệt không có lý nào để khách khứa phải ra tay.

Trương thẩm: “Không sao đâu, đừng bận tâm đ ến những cái đó, có người giúp một chút thì cháu cũng có thể làm nhanh hơn phải không!”

Không lay chuyển được, cuối cùng Trương thẩm vẫn để con dâu thứ hai là Vương Thục đi phụ giúp một chút: “Thục Nhi là người có tay nghề tốt nhất trong nhà ta, để con bé phụ cháu một chút đi, cháu cũng đừng khách sáo.”

Vương Thục theo Phó Nguyệt đi vào phòng bếp nhóm lửa.

Hôm nay nguyên liệu nấu ăn Phó Nguyệt đã chuẩn bị ổn thỏa từ sáng sớm, chỉ cần cắt đồ ăn ra trực tiếp xào là được.

Thấy Phó Nguyệt tay chân lanh lẹ, Vương Thục liền ngồi xuống nhóm lửa cho nàng.