Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 149: Thư gửi đến 1



Nương theo lời nói của Tôn Trường Canh, Tiêu Thái cũng dừng ánh mắt ở chỗ Tiêu Giản.

Cậu bé đang theo sau Đại Ngưu, Nhị Hầu chơi đùa ầm ĩ, tuổi tác xấp xỉ Nhị Hầu, nhưng thân thể thấp bé hơn so với Nhị Hầu. Cũng may Tiêu Giản lúc này chơi đùa trong thời gian dài chỉ hơi ra mồ hôi một chút, sắc mặt vẫn hồng hào.

“Hai ngày nữa cháu sẽ dẫn đệ ấy đi tới trường tư thục bái sư.” Tiêu Thái chậm rãi nói, “Chờ đến khi cửa hàng khai trương bận rộn, cháu và Tiểu Nguyệt đều bận rộn sợ là sẽ không có thời gian lo cho đệ ấy.”

Phó Nguyệt cũng cười nói: “Đúng vậy, cũng chọn trường tư thục ở phía nam thành của tiên sinh Đổng Vĩnh Quang.”

“Vậy là tốt rồi.” Tôn Trường Canh thấy hai vợ chồng bọn họ đã có dự tính nên không hề hỏi nhiều nữa.

Tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon, cho đến khi cả một bàn đồ ăn lớn đã bị ăn sạch sẽ, mọi người mới thỏa mãn mà dừng đũa.

“Hôm nay vất vả Phó Nguyệt, chúng ta cũng có lộc ăn no bụng một bữa.”

“Thẩm thích thì lần sau lại đến là được, dù sao hiện tại nhà cháu cũng chỉ quen biết với nhà thẩm.”

Trời không còn sớm nữa, Tôn gia còn phải nhanh chóng trở về, cho nên không nán lại lâu, Trương thẩm lôi kéo Phó Nguyệt cảm tạ hôm nay nàng chiêu đãi.

Tôn Trường Minh cũng đi ra theo bọn họ.

Phó Nguyệt vội nói: “Nếu không đêm nay sư phụ nghỉ ngơi ở trong nhà đi.” Sau khi Tôn Trường Minh trở về thôn còn phải một mình đi lên núi, trong bóng đêm đường núi không dễ đi.

Tôn Trường Minh xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiêu Giản, lắc lắc đầu nói với Phó Nguyệt: “Không sao, quen đường rồi.”

Không ngăn được Tôn Trường Minh, Phó Nguyệt liền không gượng ép nữa, chỉ cầm thêm mấy cái đèn lồ ng chiếu sáng cho bọn hắn.

“Đi cẩn thận nhé.” Tiêu Thái, Phó Nguyệt và Tiêu Giản cùng đứng ở ngoài cửa viện nhìn theo bọn họ đi xa.

“Về đi, về đi.” Tôn Trường Canh đưa lưng về phía bọn họ, xua xua tay.

Mấy người đi được một lát, đột nhiên Trương thẩm dừng chân quay người bước trở về.

Bà vội vàng chạy tới rồi dừng lại trước mặt Phó Nguyệt, thở hổn hển.

Phó Nguyệt cũng đi qua đỡ bà, hỏi: “Thẩm? Bị rơi thứ gì sao?”

Trương thẩm lấy ra một cái bọc vải màu lam từ cái giỏ trong tay ra, mở ra mấy tầng vải đã gấp gọn gàng mới lộ ra một ống trúc đựng thư.

Bà lấy ống thư ra đưa cho Phó Nguyệt: “Đây là phong thư mà hôm qua có một thương nhân tìm tới thôn mang cho cháu, nói là từ kinh thành mang về. Các cháu dọn vào trong thành người ta không biết còn muốn nhanh chóng lên đường nên ta bèn nhận phong thư này trước cho cháu.”

Nói xong Trương thẩm cũng ảo não vì chính mình “Già rồi già rồi, trí nhớ không tốt, ta còn nói phải đưa cho cháu sớm đó.”

Phó Nguyệt không có người thân, thư từ kinh thành tới, nàng chỉ có thể nghĩ đến là Triệu Vân Liên cùng Lý ma ma.

Nghĩ đến đó là thư mà Triệu Vân Liên gửi đến, Phó Nguyệt không nhịn được xúc động đỏ hốc mắt, tay run nhè nhẹ tiếp nhận phong thư.

“Đa tạ Trương thẩm thay cháu mang thư này tới, cái này đối với cháu thật sự…… Thật sự rất quan trọng.”

“Vậy cháu cất nó đi nhé, không có việc gì nữa ta đi đây.” Lúc này Trương thẩm mới nhanh chóng quay trở về chỗ người nhà đứng cách đó không xa đang chờ bà.

Phó Nguyệt vuốt v e nhẹ nhàng phong thư trong tay, tựa như bị tình cảm nồng hậu mà nó mang đến bám lấy.

Tiêu Thái đi lên phía trước đỡ lấy nương tử đang đứng sững sờ tại chỗ: “Tiểu Nguyệt, chúng ta về đi, trở về rồi đọc sau.”

Trở về viện, Phó Nguyệt cũng không bận tâm lo dọn dẹp chén đ ĩa trên bàn, vội vàng sốt ruột mà ngồi ở dưới ánh đèn rút thư từ ống trúc ra.

Nhẹ nhàng mở tờ giấy mỏng này ra, dòng chữ nhỏ quen thuộc hiện rõ trên giấy:

Tỷ Tiểu Nguyệt của ta thân mến:

Hi vọng tỷ mạnh khỏe… Dạo gần đây ta đã vào kinh thành ở trong một tòa phủ tạm, mọi chuyện của ta đều tốt, Tiểu Nguyệt không cần lo lắng…… Hai chúng ta tuy đã xa cách nhau nhiều ngày, nhưng chung quy lại ta cảm thấy tỷ vẫn ở bên người ta, vài lần đều gọi tên cũ của tỷ, bị Lý ma ma và Phấn Đào cười trêu chọc một lúc lâu. Nhưng ta biết, Lý ma ma cũng rất nhớ tỷ.



Dạo gần dây trong phủ có rất nhiều biến động, chờ đến khi ổn định thì ta sẽ lại gởi thư báo địa chỉ cho tỷ, để thuận tiện chúng ta gửi thư qua lại với nhau. Có Lý ma ma ở bên cạnh, mọi thứ của ta đều tốt, ít ngày nữa sẽ đi thăm hỏi bà ngoại, không cần lo lắng nhiều. Hi vọng Tiểu Nguyệt tỷ tỷ cũng có thể vui vẻ, may mắn.

Muội … Vân Liên tự tay viết.