Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 267: Xé rách 2



Đúng lúc cơ thể nàng ta khó chịu, tra ra nàng ta đã có bầu hơn một tháng.

Nếu là trước đây, nương nhất định muốn bắt nàng ta phá thai tịnh dưỡng nửa tháng rồi phải tiếp tục nhận việc.

Nhưng đại phu từng nói, nếu tổn thương cơ thể nữa, sợ sau này cũng không có duyên có con nữa.

Nàng ta không muốn.

Trên đời này, đàn ông là thứ không đáng tin cậy.

Đứa bé này, nàng ta phải giữ lại.

Cho nên khi người nọ đến tìm, nàng ta liền túm lấy cọng rơm cứu mạng này.

Tiền cho không ít, nương của nàng ta cười ha ha mà thả cái cây rụng tiền này.

Dù sao nhìn người nọ cũng không dễ chọc,

Nếu bà ta có bản lĩnh cũng sẽ không chui rút ở nơi nhỏ bé này.

Qua thanh minh hai ngày, nàng ta bảo nương cùng vài nam nhân vạm cỡ hùng hổ đưa nàng ta đến nhà Tiêu Đại Bảo.

Đoàn người nghênh ngang đi vào thôn Bình An, người trong thôn đều tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.

Nàng ta không chùn chân chút nào.

Người nọ đã nói phải ồn ào càng lớn càng tốt mà.

Kiệu thuê dừng trước cửa nhà Tiêu Đại Bảo.

"Tiêu Đại Bảo đâu? Mau ra đây đón thê tử con đi!" Người nương giả kia dùng sức đập cửa lớn Tiêu gia, lớn tiếng hét.

"Hay thật!"

"Ta nhớ nương tử Tiêu Đại Bảo mới cưới là Từ thị mà."

"Người ở ngoài là nương tử, vậy bên trong là gì?"

Mọi người vây xem khẽ thì thầm, đều tranh xem cô gái ngồi bên trong kiệu.

"Con điếm từ đâu dám đến nhà ta làm càn!" Thôi Hạnh Hoa hùng hùng hổ hổ mở cửa ra.

Bà ta không thích nương tử Từ thị này, nhưng người đã cưới về rồi, sao có thể để người ngoài làm bẩn thanh danh con bà ta chứ.

Vốn dĩ thanh danh của Tiêu Đại Bảo đã không tốt rồi.

Thôi Hạnh Hoa nhìn đám người bên ngoài, cau mày nói: "Các người là ai? Từ đâu thì quay về đó đi."

Bà già chen vẻ mặt già nua như hoa cúc lên phía trước, nắm lấy tay Thôi Hạnh Hoa: "Bà thông gia! A Nhị nhà ta đã có rồi, cũng không thể bỏ mặc nó bên ngoài được, đứa nhỏ của Tiêu gia cũng không thể không có danh phận đúng không?!"

Thôi Hạnh Hoa ngơ ngác nhìn bà ta mở mở đóng đóng miệng: "Đứa nhỏ gì?"

"Con của Đại Bảo ạ!"

A Nhị đi đến, mặc dù vẫn chưa lộ bụng, nhưng nàng ta cũng dùng một tay đỡ, khiến tất cả mọi người đều hiểu rõ thân phận mang thai của cô.

"Nương." A Nhị nhè nàng hành lễ với Thôi Hạnh Hoa.

Mọi người nhìn cô gái dung mạo xinh đẹp như vậy, không khỏi bàn tán càng hăng say hơn.

Có một nữ nhân bịt mắt nam nhân của mình: "Lại nhìn, còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt ông!"

"Không phải thê tử à, tôi đang xem náo nhiệt."

Thôi Hạnh Hoa còn ngơ ngác, trong sân đã nghe thấy giọng nói của Từ thị đang bước nhanh xông ra ngoài.

"Đánh chế.t ngươi tiểu tiện nhân! Vậy mà dám giở trò quỷ trên nam nhân của ta." Từ thị bộ dạng tầm thường, lớn lên ở nông thôn, sức lực lớn hơn A Nhị rất nhiều. Nàng ta túm tóc A Nhị cấu xé một trận.

A Nhị không phải đối thủ của nàng ta, vừa phải bảo vệ bụng, bị thương liên tục.

Nương của A Nhị cùng Thôi Hạnh Hoa cũng vội vàng đến muốn tách hai người ra.

Vì lúc trước hô hào có đứa nhỏ, Thôi Hạnh Hoa theo bản năng che chở cho A Nhị nhiều hơn.

Nhất thời trước sân Tiêu gia xảy ra một trận tranh cãi ồn ào.

"Đủ rồi!"

Tiêu Đại Bảo đi làm về thấy từ xa, nổi giận gầm lên một tiếng.

Hắn chạy nhanh tới, đẩy đám nữ nhân vướng víu ra, một tay bảo vệ A Nhị phía sau.

"Đại Bảo ca! Con của ta!" Cũng không cần giả bộ, A Nhị bị Từ thị túm đầu, nước mắt giàn dụa.

Tiêu Đại Bảo đau lòng ôm lấy nàng ta, nhẹ nhàng an ủi: "Ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến nàng."

Hắn cảm thấy lúc này bản thân vô cùng đàn ông.