Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 283: Sắp đặt 2



Vừa nghe thấy mình có thể giúp được phu nhân, Thạch Mãn lại vui vẻ thẳng lưng: "Muội nhất định sẽ nhớ kỹ phương thức, cam đoan sẽ không làm hỏng thanh danh của cửa hàng đồ ngọt Phúc Khí chúng ta!"

Thạch Dương cũng kiên định nói Phó Nguyệt: "Sư phụ yên tâm, trong cửa hàng có đệ rồi."

Phó Nguyệt cũng yên tâm với cậu, công việc của điểm tâm trong nhà cùng cửa hàng, Thạch Dương rất quen thuộc vả lại còn có thể tự mình làm tốt, tin tưởng có cậu ở đây, trong cửa hàng không xảy ra vấn đề gì.

Chỉ là về mặt nhân công...

Phó Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Thái: "Chúng ta vừa đi, việc trong cửa hàng cũng không ít, nếu không thì tuyển thêm người giúp việc đi?"

Thạch Dương khoát tay: "Không cần, không cần, một mình đệ làm là được rồi."

Phó Nguyệt không đồng ý: "Một mình đệ làm những việc này phải mệt thành cái dạng gì? Chuyện trong cửa hàng vốn rất nhiều, chúng ta còn phải làm thêm điểm tâm cho Khách Vân Lai mỗi ngày, một người chắc chắn sẽ rất mệt mỏi."

Thạch Mãn nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói: "Muội... Muội sẽ giúp ca ca."

Phó Nguyệt vẫn không đồng ý: "Một mình muội làm nước trái cây trà sữa, công việc cũng không ít đâu. Đợi học hết những cách làm từ chỗ ta, muội đừng có kêu khổ mới được ha."

Thạch bà bà giả vờ hung dữ với Thạch Mãn: "Nghe thấy không? Đi theo phu nhân học cho tốt."

Thạch Mãn nắm bàn tay nhỏ bé liên tục cam đoan: "Con sẽ cẩn thận theo phu nhân học."

"Cũng không cần căng thẳng, còn có bốn tháng nữa, từ từ đến, sẽ học được thôi." Phó Nguyệt cười nói.

Tiêu Thái suy nghĩ trong chốc lát: "Vậy Tiểu Nguyệt, nàng muốn tuyển người hay mua người?"

Phó Nguyệt trầm tư.

Mua người, nắm được khế ước bán thân sẽ càng an toàn ổn thoả hơn, cũng không chừng có thể chọn được người thích hợp, thật ra đối với loại mua bán này trong lòng nàng không thoải mái lắm.

Có thể nàng từng trải qua những ngày lo lắng bất an, liền không muốn như thế nữa.

Thạch gia là ngoài ý muốn, sau này cũng phải thả tịch cho bọn họ.

Vả lại thời gian ngắn, nàng cũng sợ không hiểu rõ người, đến lúc đó Thạch Dương Thạch Mãn áp chế không được. Đều là đứa trẻ lương thiện.

Nếu tuyển người, nên tìm ai đây?

Quan trọng là chuyện phương pháp không thể tiết lộ ra ngoài.

Tiêu Thái đề nghị nói: "Nếu không thì chúng ta quay về thôn hỏi Trương thẩm một chút, xem thử bà có tẩu tử, thẩm tử nào thích hợp giới thiệu cho chúng ta không." So với tìm người trong thành, phẩm chất của người trong thôn bọn họ lại hiểu hơn. Mà Trương thẩm chung sống hoà thuận trong thôn mấy chục năm, đương nhiên so với bọn họ càng rõ hơn.

Phó Nguyệt nghĩ nghĩ, cái này có lý.

"Vậy qua mấy ngày nữa chúng ta quay về thôn tìm Trương thẩm bàn bạc xem thử đi."

Quyết định xong việc này, chưa đến hai ngày, Tiêu Thái thừa dịp Tiêu Giản nghỉ, dẫn theo cậu, Phó Nguyệt cùng Nhu Nhu cùng quay về thôn.

Biết được bọn họ sẽ về, Tôn Trường Minh cũng xuống núi ở Tôn gia chờ đợi.

Trương thẩm cười dẫn bọn họ đến nhà trên, nhận lấy Nhu Nhu trong lòng Phó Nguyệt: "Chao ôi, để ta xem bé ngoan nào!"

"Mấy đứa nuôi thật tốt! Trông đứa bé mập mạp trắng trẻo này." Trương thẩm yêu thích không buông tay.

Một lát sau, bà đưa đứa bé cho Tôn Trường Minh đang ôm Tiêu Giản lại lén nhìn chằm chằm Nhu Nhu.

Tôn Trưởng Minh buông Tiêu Giản ra, cẩn thận từng chút ôm lấy đứa nhỏ.

Vết sẹo trên mắt ông khiến trẻ con tôn kính mà không dám đến gần, ngay cả hai đứa nhóc nghịch ngợm của trưởng thôn đến trước mặt Tôn Trường Minh cũng ngoan ngoãn, không dám quấy phá.

Mà hai đứa nhóc Tiêu gia lại không hề sợ ông.

Tiêu Giản vịn tay Tôn Trường Minh cùng ông nhìn cháu gái nhỏ.

Nhu Nhu tỉnh, thay đổi người ôm cũng chỉ miễng cưỡng thổi bọt nước dãi.

Tiêu Giản kinh ngạc vui mừng kêu Tôn Trường Minh xem: "Trường Minh thúc thúc, Nhu Nhu biết thổi bong bóng!"

Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tôn Trường Minh cũng dịu đi, nhẹ nhàng kéo đứa bé mềm mại vào trong lòng, chậm rãi lay động

Cho dù bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu nắm lấy chòm râu của ông, mặt ông cũng không đổi sắc.