Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 305: Gặp mặt 2



Tề Đồng gật gật đầu: “Đúng vậy, cứ coi như ở nhà mình, đừng rụt rè. Các ngươi đã từng gặp Ngô phong, hắn là đại quản gia trong phủ. Vị này là Chung tình Chung nương tử, chuyện linh tinh vụn vặt ở hậu viện nói cùng nàng ấy là được.”

Chung Tình đi ra hành lễ bái kiến xong lại lui về phía sau công chúa, từ một bên bưng tới một cái khay gỗ đỏ, bên trong bày tám hồng bao.

Bà vững vàng bưng khay gỗ đi đến trước mặt Tiêu Thái.

Diệp Trạch nghẹn ngào nói: “Nhiều năm như vậy, chúng ta mới lần đầu tiên gặp nhau. Đây là quà gặp mặt mà người làm cữu cữu, cữu mẫu phải cho cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, các ngươi nhận lấy đi.”

Đây cũng đúng là quy củ của triều Lý, lần đầu tiên trưởng bối gặp tiểu bối, cần phải có hồng bao. Bên trong để tiền bạc hoặc đồ vật đều được.

Phó Nguyệt ôm con nhìn Tiêu Thái.

“Cảm ơn cữu cữu, công chúa.” Tiêu Thái duỗi tay lấy.

“Cảm ơn cữu cữu, công chúa.” Phó Nguyệt lấy phần của nàng và của cả Nhu Nhu, Chung Tình lại mang hai cái còn dư lại tới cho Tiêu Giản. Phó Nguyệt cùng Tiêu Giản cùng cảm tạ.

Tiếp nhận quà tặng gặp mặt của cữu cữu gia xong, Phó Nguyệt cũng muốn đưa đồ vật mà bọn họ mang tới đây để hồi đáp.

“Tay nghề của Tiểu Nguyệt thô lậu, mong rằng cữu cữu cùng công chúa không ghét bỏ.” Phó Nguyệt đứng lên, lưu chuyển nụ cười, muốn đưa đứa trẻ cho Thạch bà bà ôm.

Tề Đồng vừa mới nhìn liền thèm ôm tiểu bảo bảo trong ngực Tiểu Nguyệt, vội vàng nói: “Cho ta ôm đi, gọi là Nhu Nhu sao?”

Phó Nguyệt cũng không cự tuyệt, đi tới đưa Nhu Nhu cho công chúa, “A Thái ca đặt tên là Tiêu Nặc, nghĩa là một lời nói một gói vàng. Nhũ danh gọi là Nhu Nhu, được hơn bảy tháng tuổi rồi ạ.”

“Nhu Nhu, tiểu Nhu Nhu, ta là cữu mẫu đây.” Tề Đồng thuần thục mà ôm đứa trẻ dỗ dành.

Nhu Nhu được ăn no rồi mới ôm tới đây, giờ phút này mắt to tròn đen bóng nhìn phu nhân xinh đẹp trước mặt, tầm mắt bị hấp dẫn bởi châu thoa tinh xảo lấp lánh trên đầu công chúa. Nhu Nhu không nhịn được cong cong mi mắt hạnh nhân mà cười “Ha ha ha”, một bàn tay nhỏ từ trong tã lót lộ ra, vồ về phía trước một cái.

“Ô kìa, Nhu Nhu cười kìa” Tề Đồng không biết ý của tiểu bảo bảo, chỉ cho rằng dứa trẻ thích nàng, liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của con bé, thật sự vui mừng.

“Tiêu Nặc, một lời nói một gói vàng. Đặt cái tên này rất hay.” Diệp Trạch vỗ về chòm râu dài, thò đầu qua cái bàn nhỏ ngăn cách giữa ông và Tề Đồng mà ngắm đứa trẻ trong ngực nàng.

Đứa trẻ này cũng giống muội muội khi còn nhỏ! Đặc biệt là đôi mắt này.

Nghe thấy người khác khen Nhu Nhu, Tiêu Giản kiêu ngạo nói rõ: “Đây cháu gái nhỏ của ta! Tẩu tử nói, chờ cháu ấy lớn hơn một chút là có thể chơi cùng A Giản đó.”

“Để ta xem! Cho ta xem cháu gái nữa!” Diệp Thiên Trung nghe người khác nói như vậy, cũng bám vào ghế dựa của nương để ngóng nhìn thăm dò.

Tề Đồng ôm đứa trẻ ngồi xuống chỗ thấp để Diệp Thiên Trung xem, “Con nhìn xem, nhưng đừng duỗi tay chạm vào con bé.” Tiểu bá vương không biết nặng nhẹ, Tề Đồng lo nhi tử chạm vào làm đau tiểu bảo bảo.

“Cháu gái thật đáng yêu!” Diệp Thiên Trung nghe lời đứng ở một bên nhìn, thấy bộ dáng Nhu Nhu trắng trẻo mịn màng liền thổn thức nói.

Người cũng như tên, như cục bột nếp mềm mại trắng trẻo, người nào nhìn thấy cũng mềm lòng.

“Thật không! Cháu gái của ta là bảo bối đẹp nhất!” Nghe thấy biểu ca mới quen biết trước đó khen Nhu Nhu, Tiêu Giản vui vẻ mà bật cười.

“Biểu đệ nói đúng!” Về sau hắn còn muốn cho Hiền Lâm đến xem cháu gái của hắn, có khi còn đẹp hơn muội muội hay khóc lóc sướt mướt của hắn ta nhiều.

Hai đứa bé trai ghé vào một chỗ vừa xem Nhu Nhu vừa nói chuyện, tình hữu nghị giản đơn cứ như thế mà ra đời.

Bên kia Tình Tước cũng ôm hộp nhỏ đi đến trước mặt Phó Nguyệt, Phó Nguyệt mở ra, lần lượt lấy đồ vật bên trong ra.