Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 308: Xương Bình Bá phủ 1



Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt đều nhìn về phía Diệp Trạch.

Ánh mắt Diệp Trạch sáng tỏ rõ ràng.

Tiêu Thái gật gật đầu, hắn nói với Phó Nguyệt: “Vậy nàng mang theo A Giản đi về nghỉ ngơi trước đi, ta cùng cữu cữu nói chuyện một chút.”

Tề Đồng đỡ Chung Tình đứng lên, cũng cười nói với Phó Nguyệt: “Đi thôi, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước, cả quãng đường bôn ba mệt muốn chế.t rồi nhỉ. Để hai bọn họ tự nói chuyện với nhau đi.”

“Công chúa nói đúng.” Phó Nguyệt nắm tay Tiêu Giản đứng lên.

Có bọn nha hoàn cầm đèn, Phó Nguyệt đi song hành cùng Tề Đồng nửa quãng đường, sau đó người nào trở về viện của người đó.

Trong đại thư phòng của tiền viện.

“Ngồi xuống đi.”

Tiêu Thái ngồi xuống ngay ngắn trước mặt Diệp Trạch.

Dưới ánh nến lay động, Diệp Trạch nhìn Tiêu Thái thật sâu.

Tiêu Thái cụp mắt xuống, lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó.

“A Thái……” Diệp Trạch thở dài, từ từ mở miệng, “Cháu…… Cháu có trách ta không?”

Tiêu Thái nhìn về phía hắn, trầm giọng nói: “Năm đó cữu cữu cũng không biết chuyện, làm sao có thể quy tội cho cữu cữu chứ”

Diệp Trạch lau mặt: “Nương cháu… Thật chưa bao giờ nhắc tới chúng ta sao?”

“Bà không nhớ rõ, nhớ tới chuyện cũ thì đầu sẽ rất đau, về sau liền không suy nghĩ về nó nữa.”

Diệp Trạch trầm mặc trong chốc lát, sau đó lại mở miệng lần nữa: “Thân thế của các cháu ta tạm ẩn giấu đi đã. Hiện tại tùy tiện vạch trần quá khứ của mẹ con cháu thì chỉ đẩy các cháu tới nơi đầu sóng ngọn gió, huống hồ cái nhìn và những lời bàn tán của người đời cũng sẽ huỷ hoại thanh danh của muội ấy.”

Rốt cuộc là chính tiểu muội tự chạy ra khỏi phủ, người đã mất rồi, không nên để người ta tiếp tục bàn tán danh tiếng của muội ấy sau lưng nữa.

Diệp Trạch: “Chẳng qua là hai huynh đệ cháu phải chịu thiệt thòi một chút. Ta nói với bên ngoài rằng ta và các cháu có duyên, vì vậy đã nhận các cháu làm cháu ngoại. Nhưng mà A Thái cháu cũng đừng lo, ở chỗ của cữu cữu cháu cứ coi như ở nhà mình.

Lần này Tiêu Thái đến một là thay nương đến gặp thân nhân, thứ hai là đi cùng Phó Nguyệt tới thượng kinh để tìm kiếm tin tức của Triệu Vân Liên.

Hắn chưa bao giờ thèm khát vinh hoa phú quý của Dũng Nghị Công phủ, cũng không nghĩ tới chuyện dần dần sẽ chiếm đoạt.

Cho nên thân phận bọn họ thật hay giả hắn cũng không để bụng, vì danh tiếng của nương, hắn cũng có thể nói với bên ngoài là kết nghĩa.

Nhưng những kẻ thực sự hại nương thì hắn không thể không hỏi.

“Những việc này cữu cữu cứ sắp xếp là được.” Tiêu Thái nhìn Diệp Trạch, giọng nói dần trở nên lạnh lùng: “Về phía Xương Bình Bá phủ, cữu cữu tính toán như thế nào?”

Nhắc tới người nhà kia, nét mặt của Diệp Trạch cũng đanh lại: “Ta đã sắp xếp rồi, không đề cập tới chuyện của mẹ con cháu, những chuyện khác đều nằm trong bàn tay ta cả rồi.”

Diệp Trạch nói tổng quát những sắp xếp của mình: “Xương Bình Bá phủ dâng tấu chương xin phong tước cho đích trưởng tử đời kế tiếp đã bị bệ hạ áp xuống. Ta đã sai người âm thầm thu thập tin tức về những chuyện mà lão bá gia cùng mụ độc phụ kia làm, đến lúc đó cùng lúc đưa tới chỗ Ngự Sử Đài, lúc ấy cho dù hắn muốn xin giữ lại bộ xương già cũng e là không có cách nào thoát thân được.”

Chuyện trên quan trường, Tiêu Thái không có chỗ nhúng tay. Nếu cữu cữu đã an bài thỏa đáng rồi thì hắn không làm phiền thêm, kiên nhẫn chờ đợi kết quả là được.

Tiêu Thái: “Làm phiền cữu cữu lo lắng.”

“Ngươi không nhắc tới thì ta cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.” Diệp Trạch nói chua xót, đó là bào muội mà ông che chở từ nhỏ.

Bá gia của Xương Bình Bá phủ thật uổng phí khi chỉ có vẻ bề ngoài, nhờ có tổ tông che chở mà lão ta được nhậm một chức quan. Vợ cả Hứa Địch cùng tiểu thiếp trong phủ nhiều năm không có con. Trong một lần lão ra ngoài ban sai ngẫu nhiên gặp được con gái của một hộ thương nhân ngây thơ xinh đẹp tên là Diêu Nhã Toàn, nạp làm thiếp hầu.