Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 344: Biết bò 1



Nhu Nhu rơi từ trên giường xuống lại trúng vào ngực cha, dường như con bé cũng không ý thức được có cái gì nguy hiểm, sửng sốt trong chốc lát rồi lại cười to “Ha ha ha” trong ngực Tiêu Thái.

Con bé cười như mắc nẻ, còn những người lớn trong phòng lại tái mét mặt.

Phó Nguyệt nhũn hết cả chân mới lết đi tới, ôm Nhu Nhu vào ngực rồi nỉ non nói: “Con hù chế.t nương rồi!”

Tiêu Thái đứng lên khỏi mặt đất, ánh mắt nặng nề mà nhìn con gái nhỏ to gan lớn mật nghịch ngợm dọa mọi người giật nảy mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Tiểu nha hoàn gần giường nhất run bần bật mà xin lỗi: “Nô tỳ…… Là tại nô tỳ không trông chừng tiểu thư tử tế.”

Phó Nguyệt lắc đầu, đây không phải là tiểu nha hoàn chuyên môn chăm sóc con nít, hơn nữa nàng cách con bé cũng không xa, vừa rồi chỉ lo nhìn mấy đứa trẻ Tiêu Giản liền sơ sót, không thể tùy ý trách tội trút giận lên tiểu nha hoàn được.

Thấy biểu thiếu phu nhân không trách nàng ta, công chúa cũng không ra mặt xử trí, tiểu nha hoàn liên tục cảm kích nói lời cảm tạ.

Phó Nguyệt thả Nhu Nhu xuống giữa giường một lần nữa, tự mình ngồi ở một bên coi chừng.

Nàng quay đầu quan tâm Tiêu Thái: “A Thái ca, vừa rồi bị ngã đau hay không?”

“Không sao.” Tiêu Thái bị mài mạnh cánh tay xuống mặt đất hơi đau một chút, chẳng qua hắn da dày thịt béo cho nên không vấn đề gì

Tiêu Thái nhìn Nhu Nhu rồi giải thích cho mọi người: “Nhu Nhu biết bò, ta vừa hay nhìn thấy con bé tự mình di chuyển đến chỗ cạnh giường.”

Hắn vừa dứt lời, Nhu Nhu đã tích tụ sức lực, lại kêu hự hự khởi động thân thể nhỏ của mình, hoạt động một chút về phía Phó Nguyệt.

Sau khi xua tan được nỗi sợ hãi, niềm vui bất ngờ khi Nhu Nhu biết bò liền ập lên trong lòng.

Phó Nguyệt xoay người vỗ vỗ tay Nhu Nhu: “Nhu Nhu, nương đang ở chỗ này nè, lại đây.”

Nhu Nhu ngẩng đầu nhìn mẫu thân cất tiếng dịu dàng, cười híp mắt lại, quả nhiên lại hoạt động được một chút.

“Oa! Nhu Nhu thật sự biết bò này! A Thái ca, chàng mau xem đi!”

Lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhi biết bò, trong lòng Phó Nguyệt kích động không lời nào có thể diễn tả được, muốn nói lời gì đó để chia sẻ cho mọi người biết nữ nhi mình đã trưởng thành: “Cữu cữu, công chúa, các ngài có thấy không?!”

Tề Đồng thả lỏng thân thể dựa vào ghế, vừa rồi khiến nàng sợ giật cả mình, đến lúc này vẫn có thể cảm nhận được trái tim đập thình thình.

Không được, nàng phải bình tĩnh lại!

Nhưng Tề Đồng vẫn cười nhìn về phía cả nhà bọn họ: “Bọn trẻ lớn lên thật nhanh, có thể bò được thì chỉ loáng cái là có thể đi, có thể chạy.”

“Lúc Thiên Trung tầm tuổi này với Nhu Nhu cũng biết bò.” Tề Đồng quay đầu nhìn về con trai nghĩ lại quãng thời gian đã qua, “Hắn không giống Thiên Linh khi còn nhỏ, biết bò liền cứ bò đến chỗ, cũng không ít lần bị va đập.”

“Về sau, cháu phải phái người lúc nào cũng phải nhìn chăm chú Nhu Nhu. Ta xem nào, Nhu Nhu cũng là đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng mà đứa trẻ như vậy mới thông minh mà.”

Con cháu nhà mình mặc kệ bộ dạng gì đều cảm thấy là đứa thông minh nhanh trí nhất.

Phó Nguyệt chí chí cái mũi nhỏ của Nhu Nhu, nói một cách cưng chiều: “Nhóc ranh ma này, đừng có dọa nương nữa nha. Bằng không ta sai cha con dạy dỗ con một trận đó.” Nàng không làm được, vì vừa thấy bộ dáng nữ nhi ngây thơ hồn nhiên thì sẽ luôn mềm lòng.

Tiêu Thái ngồi vào bên kia của Nhu Nhu, giả bộ nhẹ nhàng vỗ hai cái vào cái tay nhỏ của con bé.

“Con nít không nghe lời sẽ bị đánh, nghe được không, về sau không cho phép nghịch ngợm hù dọa cha mẹ nhé.”

Chút lực này của hắn chỉ đủ gãi ngứa cho Nhu Nhu. Con bé ngẩng đầu nhìn cha, nghiêng đầu nghi hoặc mà “Ê a” một tiếng, cha đang làm gì vậy?

Tiêu Thái thấy nữ nhi đáng yêu như vậy nên cũng không “dạy dỗ” nổi nữa.

Tiêu Giản thấy ca ca muốn đánh cháu gái nhỏ, vội vàng chạy tới túm lấy bàn tay nhỏ của Nhu Nhu che ở trong ngực chính mình, “Ca ca, không đánh Nhu Nhu, Nhu Nhu ngoan, ngoan giống A Giản!”