Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 350: Tặng lễ 1



Thạch Dương chỉ vào quà tết một bên nói: “Chuyện trong nhà sư phụ cùng A Thái ca đều đã sắp xếp ổn thỏa, còn phải làm phiền Diệp An ca các ngươi vất vả đi cùng ta mấy chuyến, mang mấy thứ này đi tặng các nhà nữa.”

Bọn họ có xe ngựa, thuận tiện chở đồ vật qua đó.

Diệp An híp mắt hào phóng mà vỗ vỗ bả vai Thạch Dương: “Không thành vấn đề. Chúng ta tới đây chính là nghe ngươi sai khiến!”

“Không cần thế đâu, Diệp An ca các ngươi vất vả đi tới đây một chuyến đón chúng ta, Thạch Dương đã rất cảm kích rồi.”

“Thật sự cảm kích sao?” Diệp An mặt dày hướng tới sát mặt Thạch Dương, mặt mày hạ xuống, rất ân cần cẩn thận mà nói: “Thế thì, nếu ngươi thật sự nhớ đến chút vất vả này của Diệp An ca, liệu ta có thể xin ngươi một việc không?”

Thạch Dương mờ mịt nhìn gương mặt tươi cười lấy lòng đang ghé sát vào mình của Diệp An hỏi, “Chuyện…chuyện gì?” Nếu có chuyện gì mà hắn có thể giúp, nhất định hắn sẽ giúp.

Diệp An gãi gãi đầu, ấp a ấp úng mà nói: “Chính là…… Ngươi có thể làm vài bữa cơm cho ta được hay không? Được rồi, ăn qua cơm mà ngươi làm, ta thèm nếm thêm mấy miếng nữa ấy.”

“Cả ta nữa, cả ta nữa! Tay nghề nấu nướng của tiểu huynh đệ Thạch Dương ngươi thật quá đỉnh, còn ngon hơn cả nữ đầu bếp trong trong phủ của chúng ta. Chỉ cần ta có thể đi theo ăn vài ngụm, có việc gì ngươi cứ dặn ta làm là được!”

“Ta cũng có thể làm!”

Trên đường bọn họ tới đây đã nghe Diệp An nhắc mấy lần về việc tay nghề nấu nướng của tiểu huynh đệ Thạch Dương. Ban đầu bọn họ không coi trọng việc này lắm, một cậu nhóc ở nơi hẻo lánh thì nấu ăn ngon đến mức nào được chứ.

Nhưng hôm nay chỉ với một chén mì này, bọn họ đã cảm thấy trước kia ăn mì đều không ra gì! Mỹ vị như thế, chẳng trách Diệp An nhớ mãi không thôi.

Diệp An nhíu mày nhìn nhóm người này người sau tiếp nối đồng bạn phía trước xin ăn chực cơm mà cảm thấy hơi mất mặt, như kiểu 800 năm không được ăn cơm vậy. Một đống tráng niên đại hán như bọn họ mà chỉ dựa vào một mình Thạch Dương nấu cơm hầu hạ chẳng phải là khiến hắn mệt muốn chế.t hay sao.

Các hộ vệ cùng đi tới nếu biết Diệp An chửi thầm, nhất định sẽ trợn mắt lườm hắn một cái cho coi. Đều là người muốn ăn chực tay nghề nấu ăn của Thạch Dương, kẻ tám lạng người nửa cân như nhau cả!

Diệp An cảm thấy chính mình và cả đám người giống như đang lợi dụng Thạch Dương vậy, vội vàng bổ sung nói: “Cũng không để ngươi làm suông đâu, chi bằng như thế này nhé, chúng ta dựa theo giá tiền của tửu lâu bên ngoài để trả cho mỗi bữa ăn tương ứng nhé.”

Thạch Dương bị bọn họ vây quanh ở giữa, tựa như một con dê rơi vào bầy sói. Bên tai hắn nghe bọn họ mồm năm miệng mười tranh luận lấy lòng, bất giác dở khóc dở cười.

“Ngừng, ngừng, ngừng. Có hết có hết, đừng ầm ĩ nữa.” Thạch Dương nhìn về phía Diệp An, trong mắt tràn đầy ý cười, “Chẳng qua là chỉ làm vài bữa cơm mà thôi, ai lại đi lấy bạc của Diệp An ca ngươi, chuyện tiện tay mà thôi. Các ngươi ở thành Thạch Châu nhiều ngày rồi, giờ ăn ở trong nhà đi.”

“Ha ha ha, được, ta thích tính sảng khoái này của A Dương.”

“Nào, nào, nào, nhìn xem buổi chiều đi đưa đồ vật cho nhà ai trước, để mấy huynh đệ chúng ta dọn mấy thứ ấy lên xe trước cho ngươi.”

Nói đến chính sự, Thạch Dương nhíu mi cúi đầu nhìn về thư tín trong tay.

Hắn rút ra hai bức phong thư đặt ở trên bàn: “Buổi chiều hôm nay đưa tới chỗ Lý nương tử ở tiệm vải Lý Ký và Uông đại công tử của Uông phủ trước đã. Sau đó ta còn phải chạy tới các cửa hàng buôn bán một chuyến, nói cho bọn họ mấy tháng sau không cần đưa nguyên liệu nấu ăn cho nhà ta nữa.”

“Được, buổi chiều ca chở ngươi đi.”

“Cảm ơn Diệp An ca.”

Thạch Dương chỉ đồ vật cần lấy ra, Diệp An liền mang theo người thay phiên nhau dọn lên hai chiếc xe ngựa.