Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 360: Hội hợp 1



Lúc mấy người bọn Thạch Dương tới được Vân Kinh đã sắp cuối năm rồi.

Phó Nguyệt chờ bọn họ tới, đặc biệt mở tiệc ở Kỳ Cảnh Viện để tiếp đãi, tẩy trần cho bọn họ. Các món ăn buổi tối đều do Phó Nguyệt và Thạch bà bà tự tay chuẩn bị, không cho đám người làm bếp động tay vào.

Phó Nguyệt vốn dự định giữ mấy người Diệp An lại cùng dùng cơm, khao bọn họ đi ra ngoài đón người vất vả. Diệp An mặc dù nói cũng rất muốn, nhưng vì Dũng Nghị Công phủ có quy củ, mấy người bọn họ tất nhiên nói khéo để từ chối lời mời của chủ nhân.

Phó Nguyệt không biết làm sao, cũng không miễn cưỡng bọn họ, bảo Tình Tước đem những món ăn khác đã chuẩn bị gói lại một phần đưa cho Diệp An để bọn họ tự ăn.

Thạch bà bà hồi lâu không gặp bọn nhỏ, trong bữa cơm cứ nhìn chằm chằm vào các cháu trai cháu gái, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho hai người họ.

“Gầy quá!” Thạch bà bà vẻ mặt đau lòng, nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, thấy gương mặt Thạch Dương hốc hác.

Thạch Dương nuốt miếng ăn cuối cùng, thỏa mãn mà cười nói: “Nãi nãi, cháu đã lớn rồi. nãi nãi xem, hôm nay cháu đã ăn bao nhiêu rồi đấy, không gầy chút nào cả.”

Thạch Dương nói xong còn đứng lên xoay người một vòng cho Thạch bà bà xem.

Đứa trẻ đúng là lớn lên, trông cao hơn một chút so với trước khi đi.

Thạch Dương và Thạch Mãn được Phó Nguyệt sắp xếp cho ở cùng trong Kỳ Cảnh Viện. Vì người hầu hạ trong viện đã đủ dùng, Phó Nguyệt không để Chung nương tử đưa người qua cho hai người họ nữa.

Thạch Dương ở tại phòng khách của tiền viện, Thạch Mãn nhớ bà, liền cùng Thạch bà bà ở một chỗ trước.

Ăn tối xong, Thạch Mãn cùng Tiêu Giản vây quanh bên giường của Nhu Nhu, nhìn tay chân nhỏ nhắn của cô bé đang quẫy bò khắp nơi.

Tiêu Giản cũng đã lâu không gặp hai người bọn họ, lúc này đang vui vẻ phấn chấn lôi kéo A Mãn tỷ tỷ để chia sẻ về hiểu biết của hắn ở Quốc Tử Giám. Tiểu nha đầu cực kỳ tán thưởng, tỏ ra ngạc nhiên phụ họa theo lời nói của Tiêu Giản, khiến Tiêu Giản nói càng thêm hứng khởi.

Nhu Nhu không hiểu hai người họ đang nói gì nhưng cũng bị bộ dạng khoa chân múa tay của bọn họ thu hút, ngoan ngoãn ngồi trên cái giường nhỏ nghiêng đầu nhìn tiểu thúc thúc. Thỉnh thoảng cũng “Ê a” một tiếng, dường như cũng phụ họa cho tiểu thúc thúc.

Phó Nguyệt nhìn thú vị, cũng không muốn quấy rầy hứng thú của bọn nhỏ, để Thạch bà bà lại cùng bọn nhỏ, còn mình cùng Tiêu Thái gọi Thạch Dương lên thư phòng.

Thạch Dương đem sổ sách của cửa hàng cùng ngân phiếu lần này mang đến giao cho Phó Nguyệt. Hắn có chút thấp thỏm đứng qua một bên, không biết sư phụ có vừa lòng biểu hiện mấy tháng vừa qua của hắn không.

Phó Nguyệt cúi đầu xem xét. Thạch Dương dựa theo phương pháp nàng đã chỉ dạy, các khoản thu chi đều được ghi chép rõ ràng vào sổ cái, giúp cho việc hạch toán được dễ dàng.

Tiêu Thái thấy Thạch Dương nôn nóng đứng chờ một bên, liền gọi hắn ngồi xuống: “A Dương à, lại đây ngồi xuống đi.”

Thạch Dương theo lời bước tới, Tiêu Thái đưa cho hắn chén nước, ôn tồn nói: “Đệ làm rất tốt, đừng lo lắng.” Diệp An sau khi trở về cũng báo cáo việc làm ăn ở cửa hàng với Tiêu Thái, nói Thạch Dương tuổi còn nhỏ nhưng việc cửa hàng lẫn trong nhà đều quản lý gọn gàng, ngăn nắp.

Thạch Dương nhấp một hớp nước, A Thái ca khen hắn rồi.

Thạch Dương uống thêm hớp nước, đặt chiếc chén lên trên bàn. Hắn lấy từ chiếc tay nải trong người ra phong thư mà đại công tử nhà họ Uông giao cho Tiêu Thái: “A Thái ca, đây là phong thư mà đại công tử nhà họ Uông giao cho huynh. Ngoài ra, lúc đệ đi gặp Trường Minh thúc, Trường Minh thúc bảo đệ nhắn huynh gắng tự chăm lo cho bản thân và A Giản, Nhu Nhu.”

Tiêu Thái nhận lấy phong thư. Đối với việc sư phụ sẽ không tới, hắn ta sớm đã chuẩn bị tâm lý, chẳng qua chung quy vẫn có chút tiếc nuối. Năm nay, bọn họ đều không ở nhà, không ai đón Tết cùng sư phụ, cũng không biết ông sẽ đến nhà mấy người Tôn Trường Canh trong thôn hay ngồi ở nhà một mình.