Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 363: Ban thưởng 2



Đương nhiên Phó Nguyệt sẽ không cự tuyệt. Đều là người một nhà, tất nhiên nàng sẽ không tỏ ra kiêu kỳ, không hề cảm thấy làm mấy món ăn cho mọi người mà sẽ mất thân phận.

Hơn nữa sau khi Thạch Dương vào phủ, ngoài việc mới nổi hứng thú luyện võ, thì vẫn cứ cần cù chăm chỉ ở lì trong phòng bếp nhỏ của Kỳ Cảnh Viện luyện tay nghề nấu ăn. Có thể nói hiện tại món ăn trong toàn bộ Dũng Nghị Công phủ thì chỉ có ở Kỳ cảnh Viện là ngon nhất. Chẳng phải Diệp An mấy ngày nay rảnh rỗi đã tiến đến cạnh Thạch Dương xum xoe trợ thủ, thân thể đã béo lên gấp đôi rồi.

Sau khi bàn bạc xong với Tề Đồng, Phó Nguyệt tiếp nhận vai trò chỉ huy sắp xếp món ăn trong đêm giao thừa, tiện thể mang theo tiểu đồ đệ tới. Phòng bếp lớn lấy Cao ma ma cầm đầu, đám ma ma quản sự cái gì cũng phải nghe theo, đều cung kính lễ phép mà nghe nàng ra lệnh.

Mà Phó Nguyệt cũng không keo kiệt, lúc chỉ đạo Thạch Dương cũng sẽ để Cao ma ma nhìn xem. Cao ma ma thấy vậy, cũng phô diễn kỹ xảo ngự trù gia truyền của mình để tham khảo học tập cùng Phó Nguyệt.

Phó Nguyệt bận rộn luôn tay, làm không biết mệt.

Đảo mắt đã đến đêm giao thừa.

Bệ hạ cố ý tuyên bố năm mới cùng chung vui ăn mừng với dân chúng, trong vòng 3 ngày từ ngày giao thừa cho đến hai ngày đầu tiên của năm mới, thành Vân Kinh hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm, hoàn toàn trở thành bất dạ thành.

Đèn lồ ng màu đỏ cùng lụa đỏ treo đầy đường phố và các phủ trạch, ba buổi tối liên tiếp đều có vui chơi hội đèn lồ ng.

Tại Dũng Nghị Công phủ, sau khi Diệp Trạch hỏi qua ý kiến của mọi người liền quyết định sau khi ăn tiệc tất niên vao đêm 30 xong thì cả nhà đi ra ngoài chơi, sau đó sẽ đến tòa nhà cao nhất trong Vân Kinh xem đốt lửa ăn mừng thời khắc nđón giao thừa.

Phó Nguyệt mang các món ăn đã được phòng bếp lớn nấu xong lên, mọi người vừa muốn bắt đầu ăn thì ở tiền viện có tin thánh ý truyền tới.

Diệp Trạch vội vàng dẫn mọi người đi thay một bộ đồ mới rồi chính thức đi nghênh đón.

Đây là lần đầu tiên Tiêu gia tiếp chỉ, mọi người đều hơi mơ hồ và thấp thỏm.

Diệp Trạch dẫn mọi người đi vào tiền viện, Tô công công ở bên cạnh bệ hạ đã chờ sẵn rồi.

Diệp Trạch vừa muốn dẫn cả nhà quỳ xuống tiếp chỉ, Tô công công vội vàng nâng hắn dậy, tiếng nói lanh lảnh lại tràn đầy tôn kính, không hề có bất cứ chút ngạo mạn nào.

Đây chính là Dũng Nghị Công phủ, là người có tiếng nói trước mặt hoàng thượng, hôn phu của trưởng công chúa.

Tô công công cung kính cười nói: “Bệ hạ có nói, hôm nay chung vui cùng dân chúng, không cần lễ bái chào hỏi. Đây là bệ hạ cố ý ban thưởng cho Dũng Nghị Công phủ bốn món đồ ăn.”

Tiểu công công mang theo hộp đồ ăn đi tới, Diệp Trạch tự tay tiếp nhận: “Thần, tạ bệ hạ ân thưởng.”

Tô công công lại cười hớn hở với Tề Đồng: “Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương căn dặn ngày thứ hai của năm mới thì trưởng công chúa tới hậu cung chơi đấy ạ.”

“Thần muội cẩn tuân thánh ý.” Tề Đồng nhún người hành lễ.

Nói xong thánh ý, Tô công công còn phải đi đến nhà tiếp theo ban thưởng hoàng ân, Ngô quản gia thuần thục mà trao cho Tô công công một cái phong bao đỏ thẫm. Tô công công ước lượng, vừa lòng mà nhận lấy.

Hắn thích tới những nhà như Dũng Nghị Công phủ như thế này. Vừa kết được thiện duyên, vừa có thể được hưởng lộc.

Cung kính tiễn đám công công đi, mọi người Tiêu gia cũng nhẹ nhàng thở phào. Mặc dù bọn họ chỉ đi theo sau mọi người ở Diệp phủ, sứ giả của hoàng gia cũng không chú ý tới bọn họ, nhưng khí thế uy nghiêm kia vẫn làm người ta vừa cung kính xen lẫn sợ hãi.

Diệp Trạch tự mình bưng hộp đồ ăn, mang theo mọi người cùng mang theo bốn món ăn mà bệ hạ ban thưởng đến từ đường thờ phụng.

Đồ ăn đã nguội rồi, Hoàng Thượng ban thưởng chủ yếu là ngụ ý vừa lòng tán thưởng đối với thần tử, không phải dùng để ăn.

Một lát sau mọi người mới nói cười mà dời bước đi dùng bữa tối, rốt cuộc chỉ lát nữa là phải ra cửa chơi, nếu chậm thì mọi người sẽ không xem được màn biểu diễn đốt lửa. Mà tay nghề của Phó Nguyệt lại được một tràng lời khen nữa.