Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 397



Diệp Thiên Linh trở về, trong phủ Dũng Nghị Công tràn ngập tiếng cười. Nàng đã ở đây nhiều ngày, phần lớn thời gian Phó Nguyệt đều ở lại trong phủ trò chuyện cùng nàng. Khi biết Phó Nguyệt tự mở một tửu lâu ăn uống, Diệp Thiên Linh tò mò tới hỏi.

Trên danh nghĩa của Diệp Thiên Linh cũng có mấy gian hàng là của hồi môn, nhưng nàng chỉ thường hỏi đến chuyện lợi nhuận, còn việc quản lý, Tề Đồng đã tìm cho nàng mấy người được việc.

Phó Nguyệt đi theo nàng, kể cho nàng nghe về đồ ăn đặc trưng của tửu lâu trong tương lai.

Diệp Thiên Linh nghe thèm đến mức miệng ch ảy nước miếng, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Phó Nguyệt, lắc lắc: "Biểu tẩu, tẩu nói nghe như một loại mỹ vị vậy. Có thể cho ta thưởng thức mùi vị của nó một chút được không? Ít hôm nữa tửu lâu khai trương, ta lại đến ủng hộ tẩu."

Diệp Thiên Linh chỉ ở đây bốn, năm ngày là phải quay về Đoan Minh Hầu phủ rồi, vậy nên Phó Nguyệt gật đầu đáp ứng.

Diệp Thiên Trung và Tiêu Giản lúc trước đã từng ăn qua món này, thấy tẩu tử muốn làm thịt nướng, bọn chúng vui vẻ đi theo hỗ trợ.

Bếp nướng thịt là đồ đặc chế, nếu cẩn thận, bọn nhỏ cũng có thể tự ướp thịt nướng rồi nướng. So ra thì tự mình nướng thịt sẽ cảm nhận được hương vị ngon hơn rất nhiều.

Trong đình viện sau hoa viên, bữa tối được chuẩn bị từ lúc ánh hoàng hôn dần tắt đến khi bóng mặt trăng nhô cao.

Diệp Thiên Linh đang cầm một ly nước ô mai, khẽ hớp một ngụm, nàng ngửa đầu nửa người dựa vào ghế nằm, cảm thán nói: "Tay nghề của tẩu tử thật tuyệt! Sao tẩu có thể biết người công thức nấu ăn mới lạ như vậy."

Phó Nguyệt cười cườ, đưa nàng miếng hoa quả đã được gọt sẵn.

"Ai da, thật sự là không ăn tiếp được nữa." Diệp Thiên Linh ăn xong, lau miệng, khẽ xoa xoa cái bụng no nên của mình, cười bất đắc dĩ: "Mấy ngày nay ta trở về, ngày nào cũng ăn đến no căng, sau này về nhà không được nếm thử tay nghề của tẩu tử nữa, thật khiến người ta cảm thấy khó khăn."

Tất nhiên trù nghệ của trù nương trong phủ Đoan Minh Hầu không thể quá kém được, nhưng Diệp Thiên Linh đã từng nếm qua đồ ăn ở nhà mẹ đẻ, cảm thấy nó vẫn ngon hơn nhiều. Đây cũng là do sau khi Phó Nguyệt tới đây đã nâng cao chất lượng thức ăn lên một bậc.

"Nếu ngươi muốn ăn, có thời gian thì cứ về nhà, ta sẽ làm cho ngươi." Phó Nguyệt ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn Diệp Thiên Trung cùng Tiêu Giản đang chạy đuổi bắt đùa giỡn nhau dưới ánh trăng.

"Sao có thể chứ, ăn một lần hai lần thì còn được, nếu cứ làm phiền biểu tẩu tử tự mình nấu nướng, chờ cha và biểu ca trở về, nhất định sẽ trách mắng ta."

Nghe nàng nhắc đến Tiêu Thái, vẻ mặt Phó Nguyệt ngừng một chút, sau đó vừa cười vừa nói: "Sẽ không đâu, cữu cữu cưng chiều ngươi nhất."

Hai người ngắm nhìn ánh trăng, lẳng lặng ngồi trong ngọn gió đêm.

Phó Nguyệt tính toán, giờ phút này hẳn là bọn người Tiêu Thái đã đi tới biên quan rồi, cũng không biết hắn như thế nào...

Lúc chuyên tâm làm việc thì không có thời gian nghĩ gì nhiều, nhưng lúc rảnh rỗi sẽ không tự chủ được mà nhớ đến hắn, không biết tình hình chiến sự thế nào, hắn có bị thương không, khi nào mới có thể trở về...

Hiện tại Nhu Nhu đã có thể tự đứng lên đi vài bước, chờ hắn trở về, nói không chừng đứa nhỏ đã có thể chạy nhảy rồi, nhưng lại không nhớ bộ dáng của cha nữa.

Phó Nguyệt không tiếng động mà thở dài.

Ngô quản gia tìm thợ thủ công có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa có Trình chưởng quầy và Thạch Dương trông coi toàn bộ quá trình, vào tháng năm, tân tửu lâu đã khai trương đón khách.

Ngoại trừ việc giảm giá nhân ngày khai trương để tuyên truyền, Phó Nguyệt còn sai người di chuyển bếp nướng thịt xiên đặt ở bên ngoài tửu lâu. Một trận gió thổi qua, hương vị của thịt nướng lan tỏa, khiến người có đường cũng có thể ngửi thấy mùi vị này.

Cắn một miếng, mùi hương độc đáo của xiên thịt khiến ánh mắt mọi người sáng ngời, hương thơm béo ngậy ăn cùng rau dưa, vô cùng thú vị. Đây đúng là đệ nhất mỹ thực thành Vân Kinh, không làm nhục cái tên của tửu lâu - Nùng Hương Thiêu Khảo.