Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 415



Chén trà trên bàn vỡ vụn thành từng mảnh, rơi trên mặt đất.

Trong phòng, Ngô quản gia cùng Chung Tình cúi đầu yên lặng, để nàng phát ti3t lửa giận.

Tề Đồng nhìn mảnh giấy mỏng manh trong tay, trái tim như bị thiêu đốt, từng chữ gai mắt, từng chữ như khoan vào tim nàng.

Nàng mạnh mẽ ném tờ giấy lên mặt bàn, Tề Đồng tức giận đến mức bật cười: "Tốt lắm Đoan Minh Hầu phủ! Tốt lắm Dương Hiền Tư!"

Tề Đồng hít sâu một hơn, trầm giọng nói: "Nói, hai người các ngươi nói rõ chuyện này từ đầu đến đuôi cho ta."

Chung Tình gật đầu, dựa theo lời Phó Nguyệt mà thuật lại mọi chuyện.

"Mọi chuyện chính là như thế." Sau khi bẩm báo xong, Chung Tình im lặng đứng ở bên cạnh, chờ Tề Đồng phân phó.

Ánh mắt Tề Đồng u ám nhìn trang giấy, móng tay dài xẹt qua lưu lại một vết tích.

Lông mày nàng nhướng lên, mang theo một tia lãnh ý, đôi môi đỏ thắm khẽ mở: "Ngô Phong, ngươi phái hai nhóm người, một nhóm tới phủ Đoan Minh Hầu, nói ta mấy ngày gần đây cơ thể không khỏe, thấy nhớ Diệp Thiên Linh, một nhóm khác trực tiếp đi tới phương Bắc đón Diệp Thiên Linh hồi phủ."

"Về phần người trong viện kia..."Ánh mắt Tề Đồng hiện lên vẻ sắc bén. "Sai người mời chủ tớ hai người bọn chúng đến thôn trang của ta, cũng bắt gã sai vặt thường xuyên đi theo bên người Dương Hiền Tư tới luôn đi."

"Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của công chúa." Ngô Phong quỳ gối hành lễ.

Tề Đồng nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.

Chung Tình lo lắng nhìn nàng: "Công chúa, người lại đau đầu sao? Nô tỳ giúp ngài ấn huyệt."

"Không cần, các ngươi lui xuống trước đi, ta muốn ở một mình." Tề Đồng khoát tay.

Chung Tình bất đắc dĩ, liếc nhìn Ngô Phong một cái, sau đó hai người cáo lui.

Nhiều ngày này, Dương Hiền Tư cảm thấy sống một ngày lại như một năm.

Mấy ngày liền, công tử vốn là học sinh xuất sắc bỗng nhiên đi học nhưng không tập trung, đã bị phu tử nhắc nhở vài lần. Có mấy công tử không hợp với hắn cười nhạo hắn một trận, nhưng Dương Hiền Tư lại không thèm để ý, cũng lười phản bác.

Sau khi tan học, hắn liền vội vàng rời khỏi.

Bạn tốt ngăn cản hắn lại: "Khiêm Chi huynh, vì sao mấy ngày nay, lúc nào gặp cũng thấy huynh vội vàng như thế, sắc mặt lại không tốt lắm. Mặc dù khoa cử sắp tới gần, nhưng mong huynh bảo trọng thân thể, kết hợp học tập ngủ nghỉ."

Dương Hiền Tư, tự là Khiêm Chi.

"Huynh có chuyện quan trọng trong người cần phải đi trước, mong các hiền đệ thứ lỗi. Sau này ta sẽ làm chủ, đãi mọi người một bữa ở Như Ý Lâu." Dương Hiền Tư chắp tay cho có lệ, sau đó bước nhanh rời đi.

"Này này này! Khiêm Chi huynh!"

"Có thể nói Khiêm Chi huynh là tấm gương mẫu mực của chúng ta, không ngờ lại dụng tâm đ ến nước này, bội phục bội phục." Có người cùng trường đi ngang qua lên tiếng, nhưng nhớ lại những biểu hiện gần đây của Dương Hiền Tư, nhất thời bọn họ không biết người nọ là thật sự tán dương hay châm biếm...

Thế nhưng Dương Hiền Tư bất chấp bị người khác đàm luận ở phía sau, hắn nhanh chóng trở về phủ, tiến vào trong thư phòng, gã sai vặt đã đứng chờ sẵn ở đây.

"Đóng cửa phòng lại." Dương Hiền Tư ngồi vào sau bàn.

Gã sai vặt nghe lời đóng cửa lại, sau đó một lần nữa tiến đến trước bàn.

"Thế nào rồi? Đã tra được biểu muội và Quan Ngôn đi đâu chưa?" Dương Hiền Tư chống tay lên mặt bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm Quan Hành, vội vàng hỏi.

Bên người Dương Hiền Tư có hai gã sai vặt đi theo hầu hạ, Quan Ngôn và Quan Hành. Quan Ngôn là người thường đi theo hắn tới Tây thị, giúp hắn trông coi và liên lạc với người bên kia.

Quan Hành bất đắc dĩ lắc đầu: "Hồi bẩm đại thiếu gia, chúng tiểu nhân vẫn chưa tìm được hành tung của biểu tiểu thư cùng Quan Ngôn."

"Vẫn chưa tìm được? Một người sống sờ sờ ra đấy, làm sao có thể bay đi được?!" Dương Hiền Tư cất cao giọng quát.