Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 45



Đường Niệm Niệm cảm giác được một ánh mắt, cô đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với Thẩm Kiêu.

Cô xoi mói quan sát người đàn ông này, chiều cao, dáng người và khuôn mặt đều là cực phẩm, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô, còn là quân nhân, nhưng hiện tại trời đất bao la cũng không lớn bằng việc ăn thịt.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn, cười quyến rũ như vậy, nói không chừng muốn dụ dỗ cô.

Ý cười trong mắt Thẩm Kiêu càng sâu hơn, tính tình còn lớn hơn cả lúc nhỏ.

Hơn nữa sức ăn cũng lớn hơn không ít, lúc nhỏ không chỉ kén ăn mà còn ăn ít.

Thẩm Kiêu dời mắt đi, trở về chỗ ngồi.

Đường Niệm Niệm cảm thấy khó hiểu, trong lúc nhất thời, ánh mắt của người đàn ông này nhìn cô có chút cưng chiều và thiên vị, chắc cô không nhìn lầm đâu nhỉ?

Có lẽ là đầu óc không tốt!

Đường Niệm Niệm không nghĩ nhiều, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu hưởng thụ đồ ngon, cô phải đánh giá năm sao cho đầu bếp tiệm cơm này, tay nghề quá tuyệt.

“Cạch...”

Toàn bộ đồ ăn đều đã ăn xong, ngay cả nước thịt kho tàu cũng trộn cơm để ăn, Đường Niệm Niệm gắp hạt cơm cuối cùng trong chén vào miệng, thỏa mãn nuốt xuống rồi trịnh trọng buông đũa.

Ăn ngon thật!

Thẩm Kiêu nhiều lần nhìn sang bên này, nhìn thấy đĩa sáng còn hơn được chó liếm, khóe miệng lại nhếch lên, sức ăn... Thật tốt!

Ngụy Chương Trình và Chu Kình nhìn nhau, bọn họ đều là người từng trải, ánh mắt và dáng vẻ của Thẩm Kiêu, vừa nhìn đã biết là tương tư.

Ánh mắt không tệ, cô gái ăn thịt kia rất xinh đẹp, toàn thành cũng không tìm ra ai xinh đẹp hơn cô.

Nhưng với sức ăn này, sợ là gia đình bình thường nuôi không nổi.

Nhưng Thẩm Kiêu thì hoàn toàn không thành vấn đề, tiền lương một tháng hơn một trăm mấy đồng, còn có tiền thưởng của các nhiệm vụ và trợ cấp, nuôi mười người cũng được.

“Đồng chí Thẩm quen cô gái đó sao?”

Đợi Đường Niệm Niệm rời đi, Chu Kình mới lên tiếng hỏi.

“Ừm.”

Thẩm Kiêu gật đầu, đổ chút nước thịt kho tàu vào trong cơm, trộn lên, quả nhiên ăn rất ngon.

“Vậy sao cậu không chào hỏi cô gái đó?” Chu Kình tò mò hỏi.

“Qua một khoảng thời gian nữa.”

Thẩm Kiêu ăn cơm rất nhanh, chưa đầy hai phút đã ăn hết một chén cơm, lại lấy thêm một chén khác.

Chu Kình và Ngụy Chương Trình hai mặt nhìn nhau, càng hoang mang, nhìn bộ dạng vừa rồi của cô gái kia, hình như không quen Thẩm Kiêu.

Có lẽ Thẩm Kiêu đã nhất kiến chung tình với cô gái kia, sau đó cố ý nói quen biết, có thể hiểu được, bọn họ cũng như thế mà.

Đường Niệm Niệm ăn uống no say đi thẳng về Đường Thôn, lúc trả xe đạp, cô còn cho bác ba gái một con gà rừng, hẹn ngày mai sẽ mượn xe đạp.

“Niệm Niệm à, kết quả cuộc thi tuyển công nhân của cháu thế nào rồi?”

Bác ba gái không nhịn được hỏi thăm, thật ra bà ta càng muốn hỏi, ngày nào cô cũng vào thành, có phải có chuyện gì không?

Dù sao đã từ hôn với Tề Quốc Hoa rồi, Đường Niệm Niệm cũng không còn trẻ, cần phải tranh thủ thời gian đi xem mắt.

“Vẫn chưa thi.”

Đường Niệm Niệm không giải thích, bác ba gái còn định đuổi theo hỏi thêm, một cô gái trẻ tuổi bước ra, hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên vừa mới khóc.

Cô gái đó là Đường Hồng Hạnh—con gái của đại đội trưởng, là một cô gái rất có năng lực, lại xinh đẹp, bằng tuổi với Đường Ngũ Cân, là một trong những cô gái xuất sắc nhất ở Đường Thôn, đáng tiếc người cô ấy thích lại khiến đại đội trưởng rất tức giận.

“Hồng Hạnh, con dậy rồi sao? Mẹ đi nấu mì trứng cho con!”

Bác ba gái không rảnh hỏi thăm chuyện của Đường Niệm Niệm, chạy tới trước mặt con gái, hỏi han ân cần.

Tối hôm qua chồng và con gái cãi nhau một trận rất lớn, chồng còn động thủ, tát con gái một cái, Hồng Hạnh cũng bướng bỉnh, từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì, nhưng cũng không chịu thua, một hai đòi gả cho thằng nhóc con địa chủ thôn kế bên—Tuyên Xuân Vinh.

Phải nói Tuyên Xuân Vinh này cái gì cũng giỏi, tuấn tú lịch sự, thông minh có năng lực, giỏi việc đồng áng, lại có tay nghề thợ mộc gia truyền, gia sản của nhà họ Tuyên đều được gầy dựng nhờ nghề thợ mộc.

Nhưng khổ nỗi Tuyên Xuân Vinh lại có cái mũ địa chủ, điều này đã đánh tan mọi ưu điểm trên người anh ta.

Bà ta và chồng đều không đồng ý cuộc hôn nhân này, Hồng Hạnh gả cho thằng nhóc con địa chủ, tương lai sau có thể ngẩng cao đầu?

Nhà bọn họ đều phải chịu ảnh hưởng, còn có đứa con thứ hai đang đi bộ đội, sau này đi làm cũng chịu liên lụy.

Nhưng thấy bộ dạng đáng thương của con gái, bác ba gái lại đau lòng, bà ta chỉ có một đứa con gái, tuy từ nhỏ không được cưng chiều vô độ nhưng cũng rất được yêu thương, còn cho con gái đi học cấp hai, sao có thể nhẫn tâm nhìn con gái chịu khổ được chứ!

“Con không ăn đâu mẹ.”

Đường Hồng Hạnh khàn giọng từ chối, hiện tại có cho thịt rồng cô ấy cũng ăn không nổi, nếu không thể gả cho Tuyên Xuân Vinh, cô ấy sống còn ý nghĩa gì chứ?

Cô ấy cũng biết nỗi băn khoăn của cha mẹ, cho nên cô ấy không dám gây sự, nhưng lại không muốn khuất phục.

“Mẹ, tha lỗi cho con đã bất hiếu, mẹ và cha cứ coi như phí công nuôi dưỡng con đi, hai người tới công xã cắt đứt quan hệ với con, có được không?”

Đường Hồng Hạnh đột nhiên quỳ xuống, ôm chân bác ba gái cầu xin.

Cô ấy thật sự không muốn bỏ lỡ Tuyên Xuân Vinh, cũng không muốn liên lụy tới nhà, cắt đứt quan hệ là cách tốt nhất.

Bác ba gái ngơ ngác nhìn con gái đau lòng khóc thút thít, tức giận giơ tay lên, nhưng tay dừng trên không trung hồi lâu, cuối cùng không nỡ mà để xuống.

“Con... Con muốn làm mẹ và cha tức chết sao? Mẹ và cha cực khổ nuôi dưỡng con mười chín năm, con vì một thằng đàn ông mà cắt đứt quan hệ với cha mẹ, con... Con có còn là người nữa không?”

Bác ba gái vô cùng đau khổ, vì một thằng đàn ông mà muốn cắt đứt quan hệ với cha mẹ, sao bà ta lại nuôi ra một đứa ngỗ nghịch bất hiếu như vậy chứ?

Vào giờ phút này, bác ba gái hận Tuyên Xuân Vinh đến chết, đều là do thằng đàn ông đó dụ dỗ con gái, trước kia con gái nghe lời biết bao nhiêu, từ khi quen biết Tuyên Xuân Vinh thì giống như ma ám, cha mẹ cũng không nhận.

“Mẹ, con... Không thể rời xa anh ấy, mẹ cứ coi như con đã chết khi vừa mới sinh ra, coi như chưa từng nuôi con đi...”

“Con hồ đồ quá đi, cho dù đàn ông có tốt thế nào cũng có thể đối xử tốt với con bằng cha mẹ không? Con đừng nói những lời này trước mặt cha con, cha con đánh con chết đấy!”

Bác ba gái dùng sức chặn miệng con gái lại, còn nhìn xung quanh, không thấy ai thì mới yên tâm, bà ta dùng hết sức kéo con gái vào phòng, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài thấy.