Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 5



Sau khi Đường Niệm Niệm về đến nhà, đầu óc đau nhức nằm trên giường, ngủ đến mê man, rạng sáng ngày thứ hai, bị tiếng gõ chuông đánh thức.

"Đương đương đương đương..."

Gõ vang tứ phía.

Hiện tại là bốn giờ sáng.

Ngoài cửa sổ trời còn tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút sáng, Đường Niệm Niệm sờ cái trán một cái, nhiệt độ đã hạ, đầu cũng không đau, đói bụng đến kêu ục ục.

Người nhà họ Đường đều còn đang ngủ, Đường Niệm Niệm đến phòng bếp tìm một vòng, cái gì cũng không có.

Nếu như không gian của cô có thể theo tới thì tốt rồi, trong không gian của cô có góp nhặt không ít thức ăn, bánh sữa cũng có không ít, lúc này ăn được mười cái bánh sữa thì nhất định sẽ rất sướng.

Trong nháy mắt, trên giường xuất hiện mười cái bánh sữa.

Đường Niệm Niệm nhếch miệng cười, ý niệm tiến vào không gian, vật tư tràn đầy đều có ở bên trong, không thiếu một cái nào.

Có không gian ở trong tay, cô đã có sức lực để sống ở niên đại này rồi.

Hiện tại là tháng 3 năm 1976, vẫn là thời đại kinh tế có kế hoạch, tạp hóa trứng thịt vải các loại đồ dùng hàng ngày đều cần phiếu chứng, người trong thành thiếu lương thực thiếu dầu, người nông thôn mọi thứ đều thiếu, nhất là tỉnh Chiết Giang bảy núi một nước hai phần ruộng[1], mọi người chỉ có mấy phần đất, sau khi giao nộp thuế lương thực xong thì căn bản ăn không đủ no.

[1] Mô tả địa hình tỉnh Chiết Giang.

Hiện tại là tháng ba, thời kỳ nạn đói mùa xuân, lương thực trên cơ bản đã ăn sạch, ngày mùa ăn làm, nông nhàn ăn ít, vẫn là cháo khoai lang, ăn không chỉ có nóng ruột còn đánh rắm, không có sức để làm việc.

Nhà họ Đường ở Đường Thôn điều kiện tính là bậc trung, nhưng cũng thiếu lương thực, mỗi bữa đều là cơm khoai lang, sớm tối ăn cháo, giữa trưa ăn cơm khô, chỉ có người có sức lao động mới có tư cách ăn khô, trẻ con và phụ nữ chỉ có thể ăn loãng.

Đã ăn xong mười cái bánh sữa, Đường Niệm Niệm dễ chịu, tựa ở trên giường lên kế hoạch cho tương lai.

Đã xuyên tới hai năm trước khi cải cách mở ra, an phận thủ thường là không thể nào, tháng 11 sang năm khôi phục thi đại học, dựa vào trình độ thi được 985 điểm kiếp trước của cô, nhất định phải thi Phúc Đán.

Dùng thân thể nguyên thân, khẳng định phải báo thù cho cô ấy.

Thuận tiện tranh thủ độ nóng của đợt cải cách mở ra, kiếm tiền làm phú nhất đại!

Cho nên, phương hướng phát triển của tương lai——

Ngược cặn bã kiếm tiền thi Phúc Đán!

Bước đầu tiên, cướp không gian linh tuyền về!

Người chị cả ngu ngốc Đường Ngũ Cân kia của cô vụng trộm lấy ngọc hồ lô của nguyên thân, đưa cho nam thanh niên trí thức cô ta ngưỡng mộ trong lòng, nhưng nam thanh niên trí thức này lại là liếm cẩu[2] của nữ chính Liễu Tịnh Lan, chuyển tay liền đưa ngọc hồ lô cho Liễu Tịnh Lan.

[2]Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Đường Niệm Niệm nhớ lại một chút, trên sách nói Liễu Tịnh Lan đi lên trên núi hái hoa anh đào, không cẩn thận cắt tay, giọt máu rơi lên ngọc hồ lô, không gian linh tuyền nhận chủ, thời điểm hoa anh đào nở rộ là cuối tháng ba đầu tháng tư.

Hiện tại là đầu tháng ba, còn kịp.

Liễu Tịnh Lan vốn chỉ là người trung gian, có linh tuyền điều trị thân thể, da trắng mỹ mạo, vô số con ông cháu cha quỳ dưới váy cô ta, bao gồm cả nam chính Chu Tư Nhân.

Với lại Liễu Tịnh Lan là một trà xanh cao cấp, qua lại với đông đảo đàn ông, kiếm được rất nhiều chỗ tốt, lại không lật thuyền, dù cô ta kết hôn, những người đàn ông kia còn đem lòng si mê cô ta, nhớ mãi không quên.

Đường Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, mặc kệ là trà xanh hay là bạch liên, đều không chịu được quả đấm của cô.

Không cần nói nhảm, đánh là được rồi!

Bên trong điểm thanh niên tri thức dưới chân núi cuối thôn, Dương Hồng Linh cùng Liễu Tịnh Lan cả đêm không ngủ, Đường Niệm Niệm khó chơi ngoài ý muốn, đều đã hủy đi trong sạch, thế mà còn có thể ăn lại một quân cờ.

"Tịnh Lan, làm sao bây giờ? Đường Niệm Niệm nói là tôi đẩy cô ta, người nhà họ Đường chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi!"

Dương Hồng Linh rất sợ hãi, cô ta chỉ là thanh niên trí thức, căn bản đấu không lại người trong thôn.

Sớm biết Đường Niệm Niệm là người không biết xấu hổ, cái gì cũng không sợ, cô ta chắc chắn sẽ không đối phó vội vàng như vậy.

"Đến lúc đó cô sống chết cứ nói là không cẩn thận đụng trúng, tuyệt đối không thể thừa nhận là cố ý."

Liễu Tịnh Lan trong mắt đều là tơ máu, đau đầu kịch liệt, buổi tối hôm qua Dương Hồng Linh bám lấy cô ta khóc sướt mướt, khiến cho cô ta ngủ không ngon.

Nếu không phải cô ta ở Đường Thôn thế đơn lực bạc, thật sự không muốn quan tâm đến cô gái ngu ngốc này.

Chỉ là Đường Niệm Niệm đã nằm ngoài dự liệu của cô ta, kiếp trước cũng không nhìn ra cô là người không biết xấu hổ như vậy, còn là người rất không nói lý, chẳng lẽ kiếp trước cô đã giấu đi tính cách chân thật?

Liễu Tịnh Lan sờ ngọc hồ lô treo trên ngực, một dòng nước ấm ôn nhuận từ trong lòng bàn tay tràn vào trong thân thể, cấp tốc lan tràn, huyệt Thái Dương vốn đau đớn như kim đâm lập tức giảm đi không ít.

Ngọc hồ lô này là món quà sinh nhật mà Hà Quốc Khánh đưa cho cô ta, Liễu Tịnh Lan rất rõ ràng Hà Quốc Khánh có tâm tư gì với cô ta, nhưng cô ta chỉ coi không biết, về phần ngọc hồ lô này làm sao mà Hà Quốc Khánh có được thì cô ta cũng không hỏi, dù sao hiện tại là của cô ta.

Hà Quốc Khánh còn thường xuyên chủ động giúp cô ta làm việc, cô ta đối ngoại cũng nói là cách mạng hữu nghị, xuống nông thôn non nửa năm, may mắn có Hà Quốc Khánh cùng Dương Hồng Linh giúp đỡ làm việc, nếu không cô ta khẳng định mệt mỏi đến thảm rồi.