Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 574



Chuyện vệ sĩ quyết định như vậy đi, sau khi Đường Niệm Niệm đồng ý trở về sẽ hỗ trợ tìm mấy người lính đặc chủng xuất ngũ có võ nghệ cao cường, những người này cũng không khó tìm, Thẩm Kiêu có quen biết không ít.

Rất nhiều lính đặc chủng xuất ngũ đều về nhà nghề nông, quá lãng phí nhân tài, còn không bằng đi làm vệ sĩ cho Bảo Liên Sinh, làm mấy năm đã có thể kiếm được một số tiền lớn về hưu.

"Niệm Niệm, lúc ở trên núi con đã nhận ra Vương Khang Hổ?"

Bảo Liên Sinh lơ đãng hỏi, giống như đang nói việc nhà.

"Đúng vậy, con nhìn thấy hình của ông ta ở cục cảnh sát, ở năm về hưu có cuộc bình chọn Ngôi Sao Cảnh Sát, bức hình dán trên tường."

Đường Niệm Niệm nói rất tùy ý, nhưng trong lòng thì biết, trong lòng Bảo Liên Sinh đã sinh nghi rồi.

Bệnh đa nghi của tên này vốn đã nặng, lúc ở trên núi, khẳng định là ông ấy cũng nhận ra Vương Khang Hổ rồi, nhưng không nói tiếng nào, thật là cáo già.

"Trí nhớ của người trẻ tuổi tốt quá, tôi lúc tuổi còn trẻ nhớ số điện thoại rất giỏi, hiện tại đã không nhớ được." Bà Bào hoà giải, rất nhanh đã hòa hoãn bầu không khí.

"Tháng năm không tha một ai, Niệm Niệm, Tiểu Thẩm, hôm nay hai con đã cứu bác. Đại Ân khó chỉ nói một câu cảm ơn, bác với bác gái muốn nhận con làm con gái nuôi, con cảm thấy thế nào?"

Bảo Liên Sinh nói ý nghĩ của ông ấy, thật ra ông ấy không có hoài nghi Đường Niệm Niệm quá nhiều, chỉ là ông ấy đã trải qua mấy chục năm mưa gió, đã quen cẩn thận chặt chẽ rồi, có một vài dấu vết để lại đầu mối thì ông ấy vẫn phải hỏi rõ ràng.

"Vậy sau này con phải gọi bác là cha nuôi? Quên đi thôi, chúng ta chung đụng thế này rất tốt.”

Đường Niệm Niệm nổi da gà toàn thân, văn hóa cha nuôi chính là Hồng Kông truyền vào đất liền.

Thật ra ngay từ đầu là kết nghĩa rất truyền thống, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác, nhưng sau đó bị một vài người gây sai lệch, nói đến cha nuôi là liên tưởng đến chuyện lệch lạc, dần dà, cha nuôi đã thành nghĩa xấu.

Vẻ mặt Bảo Liên Sinh ngạc nhiên, ông ấy không nghĩ Đường Niệm Niệm sẽ từ chối, Hồng Kông không biết có bao nhiêu người người nhà nhà muốn để con nhận ông ấy làm cha nuôi, con bé này đúng là không nể mặt ông ấy.

"Làm con gái nuôi của bác sẽ có quà to, có cổ phần nắm giữ."

Vẻ mặt Bảo Liên Sinh hơi băn khoăn, lấy cổ phần làm mồi nhử.

"Cổ phần thì thôi đi, không phải bác không có con cái ruột thịt, bác Bào, nếu bác thật sự muốn cảm ơn con thì về sau chăm sóc việc làm ăn của nhà con là được rồi. Chúng ta cũng xem như là bạn cùng chung hoạn nạn đồng sinh cộng tử rồi, đừng đề cập tiền, dung tục!"

Đường Niệm Niệm suýt chút đã đồng ý, nhưng cô vẫn chịu đau từ chối.

Bảo Liên Sinh có năm đứa con cái, một người ngoài như cô nắm giữ cổ phần thì giống ai, về sau khẳng định sẽ có tranh chấp, phiền muốn chết, còn không bằng để Bảo Liên Sinh niệm tình ân tình của cô ấy, về sau quan tâm việc làm ăn của nhà họ Đường.

Có điều Đường Niệm Niệm càng hi vọng, Bảo Liên Sinh có thể chủ động đưa một vài quà tặng tương đối thực tế cho cô, tiền mặt, châu báu, bất động sản cô đều thích, cô không kén chọn.

Bảo Liên Sinh bị lời cô nói làm cảm động vô cùng, hơn nữa còn cảm thấy muôn phần xấu hổ vì trước đó đã hoài nghi Đường Niệm Niệm. Một con bé tốt thế này, sao ông ấy có thể hoài nghi người ta chứ? Ông ấy quá không phải người!

Bảo Liên Sinh không có nhắc lại chuyện cổ phần, y tá đã tới tìm ông ấy bôi thuốc, bà Bào đẩy ông ấy trở về phòng bệnh.

Người của nhà họ Đường nhận được điện thoại của cảnh sát thì vội vàng hấp tấp đi tới bệnh viện. Thấy Đường Niệm Niệm bình an, trái tim đang thấp thỏm của bọn họ mới an ổn, còn Mục Anh Liên thì chân đã mềm nhũn, không đứng vững, suýt chút đã ngã xuống.

Đường Trường Phong đỡ bà ấy ngồi xuống, Mục Anh Liên nhìn con gái từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Hay là chụp CT đi, xem xem xương cốt có bị thương hay không, có vài tổn thương ngoài mặt nhìn không ra, phải kiểm tra cẩn thận."

"Đúng đúng đúng, phải kiểm tra từ đầu đến chân."

Đường Cảnh Lâm nhiệt liệt đồng ý. Khi mới nhận được điện thoại của cảnh sát, nói Niệm Niệm nhà ông ấy bị bắt cóc, ông ấy sững cả người, vẫn là con trai lớn điềm tĩnh chút, hỏi cảnh sát rõ ràng tình huống của Niệm Niệm.

Cảnh sát nói Niệm Niệm không bị thương, nhưng ông ấy không yên lòng, có vài tổn thương ngầm dùng mắt thường nhìn không ra, hơn nữa người bị thương cũng không phải người thân của cảnh sát, bọn họ chắc chắn sẽ không để ý.

"Bác sĩ đã kiểm tra qua, con không sao hết."

Đường Niệm Niệm quơ cánh tay mấy lần, lại nhảy mấy lần, thế này mới khiến bọn họ an tâm.

"Cái chỗ chết tiệt này không thể ở thêm một ngày nào nữa, chờ chính sách nới lỏng, chúng ta về thành phố Thượng Hải ở."

Mục Anh Liên đã hạ quyết tâm, bà ấy vốn dĩ không thích ở nơi đất khách quê người, ra nước ngoài càng không khả năng, bà ấy vẫn muốn về thành phố Thượng Hải, ăn một vài món ăn quê nhà, nghe Việt kịch[1], đánh mạt chược, cuộc sống đừng quá thoải mái.

[1]Một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc

Đường Niệm Niệm tuyệt đối ủng hộ người nhà về thành phố Thượng Hải ở, qua ba mươi năm tiếp theo, có rất nhiều người Hồng Kông sẽ dời chỗ ở đến thành phố Thượng Hải ở.

Đường Niệm Niệm không bị thương, sau khi tại bệnh viện kiểm tra xong thì về nhà, vợ chồng Bảo Liên Sinh cố ý tới cảm ơn, còn tỏ ý sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi nồng hậu.

Mặc dù Đường Cảnh Lâm ngoài miệng thì khách khí, nhưng chờ sau khi về nhà, ông ấy nghiêm mặt nói: "Về sau gặp phải chuyện này, con đừng quan tâm người khác, mình tự đào tẩu giữ mạng trước, biết chưa?"

"Đúng đó, con đó cái con bé này thật sự là gan to bằng trời, dám đối kháng với tên bắt cóc, lần sau lại đụng phải chuyện này thì tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa. Phụt phụt phụt, đại cát đại lợi, không có lần sau..."

Mục Anh Liên giống như bà mo, cứ tụng niệm bất tuyệt trong miệng.

Đường Niệm Niệm không có lên tiếng, để mặc họ nói dông dài, chưa tới một lát đã ngủ, thuật thôi miên bằng cách nói dông dài này của cha mẹ cô thật có tác dụng.

"Đừng nói nữa, Niệm Niệm đã ngủ thiếp rồi. Hầy, đứa nhỏ này sao hổ báo thế này!”

Mục Anh Liên thở dài, sầu chết bà ấy rồi.