Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà

Chương 31



Vị phụ huynh đã gặp Hồ Trân Trân một lần trong văn phòng giáo viên cũng ở đây, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để tìm kiếm gì đó trên Internet.

Trong phòng học hồi lâu không có người đi lên phát biểu nữa, Khương Tân tiến lên chủ trì.

"Nếu không ai có vấn đề gì khác, chúng ta sẽ bắt đầu bỏ phiếu."

“Cô Khương, chờ một chút!”

Một người phụ nữ hưng phấn nói: "Cô Hồ, cô nói công viên trò chơi cho trẻ con là cái này sao? Lâu đài chó?”

Dự án vẫn đang trong giai đoạn xây dựng, nhưng cô ấy đã tìm thấy nó rất nhanh.

Hồ Trân Trân bất ngờ nhướng mày: "Vâng, đúng vậy.”

"Vậy chúng tôi có thể đi miễn phí vào mỗi ngày chủ nhật sao?"

"Đương nhiên", Hồ Trân Trân đã tiêu hết tiền vào dự án Lâu Đài Chó, một trong những mục đích là để giành lợi thế trong cuộc họp phụ huynh ngày hôm nay: "Mang theo huy hiệu trường của con chị là có thể vào cửa miễn phí.”

"Thật tuyệt vời! Tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đến tham gia khi khai trương.”

Người phụ nữ kích động nhìn lại một lần nữa, trong nháy mắt gây ra sự tò mò của các vị phụ huynh khác.

Tất nhiên, nó cũng gây ra một chút bất mãn.

Lý Minh thật sự chướng mắt dáng vẻ kinh ngạc của người phụ nữ kia, lập tức nói một câu: "Chỉ mỗi chuyện đó? Chiếm được chút lời mà vui vẻ đến như vậy.”

Trong nhà người phụ nữ kia cũng không thiếu tiền, chỉ là không tính là cực kỳ giàu có, nghe được những lời này của Lý Minh, sắc mặt người phụ nữ lập tức sa sầm nói.

"Đúng là không cao quý bằng anh, nếu anh không muốn chiếm chút lời nhỏ này, vậy thì sau này khi đến Lâu Đài Chó anh tự bỏ tiền vé đi."

Lời này trực tiếp đặt Hồ Trân Trân vào vị trí người chiến thắng, Lý Minh cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

"Trả thì trả, cô cho rằng tôi thiếu mấy đồng tiền này sao?"

Xung quanh có không ít phụ huynh vì tò mò mà bắt đầu tìm kiếm Lâu Đài Chó, vừa nhìn thấy giá vé thì lập tức kinh ngạc lên tiếng.

"Trời ơi, đắt như vậy?"

"Bao nhiêu tiền?" Người bên cạnh cũng tò mò thò đầu nhìn thoáng qua: "1500 nhân dân tệ, quả thật là không rẻ.”

Đối với những người giàu có, 1500 đương nhiên không tính là nhiều, nhưng đối với vé, đây lại là một cái giá đắt.

Lý Minh nghe vậy thì cau mày, quay sang nhìn về phía Hồ Trân Trân.

"Cô định làm gì ở trong đó, đã thông qua kiểm toán của Cục Giá hay chưa?"

"Công viên trò chơi thiên đường, tôi đương nhiên là xây dựng thiên đường."

Hồ Trân Trân trả lời một cách đương nhiên: "Nhưng tôi mua bản quyền Lâu Đài Chó, là công viên duy nhất, ngài có thể hiểu đơn giản là công viên giải trí trong nhà.”

"Một công viên giải trí nhỏ sao cô có thể để giá vé đắt tiền như vậy?"

Lý Minh vô cùng khó hiểu, cảm thấy hơi hối hận về những lời bốc đồng về những gì mình đã nói, nếu hắn phải tự bỏ tiền ra mua vé thì cứ như vậy một đến hai năm cũng lên đến con số bằng cái sân bóng rổ sao? Số tiền này để hắn cầm đi làm những việc khác chứ không muốn lãng phí ở đây.

Nhất là dưới tình huống người khác được miễn phí vé còn hắn phải tự trả tiền, cái giá này làm cho hắn càng khó chịu.

"Có thể là vừa rồi tôi quá khiêm tốn khiến anh Lý hiểu lầm, không biết anh có biết về trung tâm thương mại mới ở trung tâm thành phố hay không, đó là một địa điểm mới có triển vọng nhất ở thành phố S, sẽ được xây dựng thành trung tâm mua sắm lớn nhất cả nước."

"Cả tầng ở đó cũng không nhỏ, phải tầm mấy trăm mét."

Trên trán Lý Minh xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, cuối cùng hắn cũng ý thức được nguồn tài chính của Hồ Trân Trân hùng hậu hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

"Là tôi lỡ lời, cô Hồ đừng để trong lòng."

Hồ Trân Trân còn chưa nói gì, người phụ nữ vừa rồi nói chuyện mà bị cười nhạo đã lên tiếng: "Không phải anh vừa nói chút tiền vé đó không tính là gì sao, bây giờ lại muốn vé miễn phí của cô Hồ? ”

"Là đàn ông mà lời nói ra cũng phải thực hiện được chứ."

Lý Minh cưỡi hổ khó xuống, phẫn hận nhìn cô ấy một cái.

*Cưỡi hổ khó xuống: được dùng để diễn tả một tình huống mà trong đó một người bị mắc kẹt trong một tình cảnh khó khăn mà không có đường ra.

"Tiền vé mà thôi, tất nhiên tôi sẽ trả."

Trong lúc hai người bọn họ cãi nhau, Hồ Trân Trân trở về ghế ngồi.

Trong lớp học không có phụ huynh nào khác đưa ra ý kiến, Khương Tân phát cho mỗi người một tờ giấy, bắt đầu bỏ phiếu.

Tên của Hồ Trân Trân được viết ở cuối cùng trên tấm bảng, dễ thấy và dễ nhớ.

Có một số người giữ thái độ trung lập, chọn tùy tiện, vào thời điểm này, cái tên cuối cùng cũng có ưu thế giống như cái tên đầu tiên.

"Hồ Trân Trân, bốn mươi phiếu."

Khương Tân đếm số lượng các tờ phiếu, kết quả đã rất rõ ràng.

Ngoài Hồ Trân Trân, một phụ huynh khác có số phiếu bầu cao nữa chính là Cao Thần, có hơn mười phiếu bầu.

Hắn là người thứ năm phát biểu, bài phát biểu cũng rất bình thường như những người khác, nhưng lại là người có phiếu bầu cao thứ hai.

Hồ Trân Trân tò mò nhìn qua, phát hiện mấy người xung quanh hắn đều đang nhìn về phía người đàn ông đó, hình như hắn chính là người chủ đạo trong nhóm phụ huynh.

Có vẻ như hắn cũng là một nhân vật không đơn giản.

Hồ Trân Trân theo lời Khương Tân đứng lên, mỉm cười: "Vậy sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Cao Thần là người đầu tiên dẫn đầu vỗ tay cho cô, điều này làm cho cô có chút ngạc nhiên.